Nghe phương trượng Từ Vân nói không có cách chữa, mẹ của Trần Hiểu Hiểu vội quỳ xuống nhưng bị chú tiểu ngăn lại, khóc ròng van xin:
"Phương trượng, cầu ngài cứu giúp con bé đi, hãy cứu con gái của tôi đi!”
“Mẹ, đừng năn nỉ nữa!”
Trần Hiểu Hiểu trừ khóc ra không nói chuyện, bây giờ lên tiếng:
“Tôi thấy chùa Tích Vân cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng, Ghẻ Mặt Quỷ gì chứ, biên ra cái tên nào đó tự đặt thành bệnh của tôi, còn lảm nhảm cái gì mình làm mình chịu, không giải quyết được thì nói thẳng đi! Miễn cho lãng phí thời gian của mọi người!”
Trần Hiểu Hiểu quay đầu nhìn cha của mình:
“Cha, mau tìm cho con, chúng ta đi thủ đô, đi nước ngoài, con không tin không thể chữa hết bệnh này!”
Trần Hiểu Hiểu nói chuyện không phát hiện tùy theo lời của cô ta, trên người lệ khí càng nghiêm trọng, Ghẻ Mặt Quỷ ở trên mặt cũng mấp máy.
Người đầu tiên phát hiện khác lạ là một chú tiểu, phát hiện vết bớt màu đen trên mặt Trần Hiểu Hiểu nhúc nhích thì giật mình kêu lên:
“Sư phụ ơi, bớt đen trên mặt cô ấy đang nhúc nhích!”
Cha mẹ nhà họ Trần nghe lời này vội tiến lên dìu Trần Hiểu Hiểu, nhìn kỹ thì quả nhiên bớt đen lan rộng trên mặt cô ta.
Trần Hiểu Hiểu lại bắt đầu đau, từ trên lưng, đến cổ, đến trên mặt, hễ là nơi nào bị bớt đen phủ lên là cảm thấy đau.
“Mẹ, đau quá, con đau quá!”
Trần Hiểu Hiểu đau đến mức đứng không yên.
"Đại sư, đại sư." Mẹ Trần nhìn về phía phương trượng Từ Vân.
Phương trượng Từ Vân thở dài, ông đương nhiên không thể để người xảy ra chuyện ngay trong chùa, lấy ra một lá bùa gấp sẵn đặt vào tay Trần Hiểu Hiểu.
Trần Hiểu Hiểu thoáng chốc cảm thấy đau đớn trên người giảm bớt nhiều.
Phương trượng Từ Vân nói:
“Bùa của bần tăng chỉ có thể làm chậm lại vấn đề của thí chủ, nếu muốn giải quyết, bần tăng vẫn câu cũ, gỡ nút cần người thắt nút, mời thí chủ đi cho!”
Nói xong, phương trượng Từ Vân ra hiệu Khổng Phương và Cố Khanh đi theo mình, xoay người rời khỏi.
Đi theo phương trượng Từ Vân vào thiện phòng dùng để tiếp khách, ba người ngồi xếp bằng trên đệm ngồi.
Phương trượng Từ Vân tự mình lấy lá trà pha một bình trà xanh.
Nước trà tỏa hương mơ hồ, Cố Khanh hít nhẹ, cảm thấy tinh thần nâng cao.
Khiến Cố Khanh kinh ngạc là khi nước trà chảy vào cổ họng thì cảm giác linh khí của mình chậm rãi tăng thêm, dùng một loại phương thức thoải mái mà chậm rãi thấm nhuần toàn thân.
“Trà này là?” Cố Khanh kinh ngạc nhìn chén trà.
Không ngờ trong tay phương trượng Từ Vân có thứ tốt như vậy, chỉ dựa vào uống trà liền có thể tăng thêm linh khí, còn có thể tẩm bổ toàn thân.
Khổng Phương ở một bên cười nói:
“Đây là lá trà sư phụ của tôi thích nhất, một năm không được vài gram, rất ít lấy ra đãi khách”
Khổng Phương nói xong thích thú nâng chén trà lên uống. Thường ngày sư phụ không nỡ lấy ra, khó khăn lần này ông chịu pha, phải uống thêm vài ly!
Phương trượng Từ Vân uống một ngụm trà, nói: "Đây là một cây trà lớn tuổi được chùa phát hiện trên núi, xem như linh vật trăm năm, hàng năm lấy vài mảnh lá non, dùng phương pháp đặc biệt rang mới được một chút trà ngon.”
Phương trượng Từ Vân yên lặng ngồi ở đó tựa như cây tùng bình thường trong núi, hòa vào hơi thở bốn phía.
Mắt Cố Khanh lóe tia sáng, cô nhìn thấy linh khí quanh thân phương trượng Từ Vân sung túc, nhưng khí vận của phương trượng giống như bị sương mù trắng che chắn, xem không rõ.
Chắc đây là áp chế cấp bậc thực lực huyền học, Cố Khanh có thể thấy rõ Khổng Phương linh khí ít hơn mình, nhưng không thể nhìn thấu phương trượng Từ Vân linh khí nhiều hơn cô rất nhiều.
Khổng Phương uống hết một ly trà, hỏi:
“Sư phụ, Ghẻ Mặt Quỷ trên người cô gái vừa rồi không thể chữa lành à?”
Thường ngày Khổng Phương thiên về học bói toán, không biết nhiều về mấy chuyện thần quái, hôm nay gặp gỡ khiến ông càng tò mò.
Phương trượng Từ Vân khẽ lắc đầu, cười nói: "Không phải không chữa được, là không thể chữa.”
Cố Khanh ở bên cạnh hỗ trợ bổ sung thêm:
“Ghẻ Mặt Quỷ thông thường có nguồn gốc từ khẩu nghiệp của chính người bệnh, muốn loại trừ Ghẻ Mặt Quỷ thì có rất nhiều phương pháp có thể làm được, ví dụ về bùa thì một tấm bùa xua tà tiêu sát là được."