Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 94 - Chương 94: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 94: Vô Đề

"Nhưng đây là trị phần ngọn không trị tận gốc, cho dù hiện tại loại trừ Ghẻ Mặt Quỷ trên người cô ta, một khi cô ta lại tạo khẩu nghiệp thì sẽ tái phát càng thêm nghiêm trọng."


Phương trượng Từ Vân gật đầu, nói: “Muốn hoàn toàn loại trừ Ghẻ Mặt Quỷ phải dựa vào chính nữ thí chủ kia nhận thức được vấn đề của mình, thành tâm sám hối và nhận được sự tha thứ. Sau này tu nhiều công đức thì Ghẻ Mặt Quỷ mới sẽ không tái phát."


“Thì ra dù chúng ta có thể chữa cũng chỉ là trị phần ngọn không trị tận gốc! Nhưng con thấy cô gái kia mang lệ khí rất nặng, dường như ôm oán hận mãnh liệt với người xung quanh, muốn cho cô ấy suy nghĩ rõ ràng phỏng chừng rất khó.”


Khổng Phương nghe hiểu, cảm thấy hứng thú nói tiếp:


“Thưa sư phụ, có Ghẻ Mặt Quỷ thì phải chăng còn có Ghẻ Mặt Người?”


Nghe hiểu đồ đệ đang nỗ lực tìm đề tài, phương trượng Từ Vân liếc qua Khổng Phương, phối hợp nói: "Xác thực có Ghẻ Mặt Người, nhưng Ghẻ Mặt Quỷ và Ghẻ Mặt Người là hai thứ hoàn toàn khác nhau.”


Ghẻ Mặt Quỷ, nói là mặt quỷ, trên thực tế là đến từ lệ khí trong lòng người.


Ghẻ Mặt Người, nói là mặt người nhưng chỉ là một thứ rất giống mặt người đột nhiên xuất hiện trên thân thể con người, trên thực tế nó đến từ quỷ vật.


Phương trượng Từ Vân nói:


"Ghẻ Mặt Người, kỳ thực là bởi vì một người có gút mắt và oán hận quá sâu với quỷ vật, quỷ vật bám vào thân thể báo thù mà đánh ra dấu ấn, thông thường đại biểu cho không chết không ngừng. Cho nên, nếu một người đột nhiên có khuôn mặt người trên thân thể thì phỏng chừng không sống bao lâu.”


Phương trượng Từ Vân từng thấy Ghẻ Mặt Người một lần, khi ấy ông còn là một hòa thượng nhỏ, đi theo sư phụ của mình du lịch khắp nơi.


Về sau có một lần ở trong một thôn, phát hiện một người đàn ông bị bệnh lạ, trên người bỗng nhiên mọc ra một khuôn mặt người, khiến vợ mới cưới của ông ta sợ hãi không dám sống chung nữa, chạy trốn.


Người hóng chuyện trong thôn lại xem, cũng bị giật mình, vì họ biết khuôn mặt người này, là vợ cũ mà người đàn ông nói là đã bỏ trốn theo người khác.


Người trong thôn lén nói với nhau, phỏng chừng người vợ này không bỏ trốn, kỳ thực đã bị người đàn ông này hại chết.


Lúc trước sư phụ của phương trượng Từ Vân tình cờ đi qua nơi đây, bởi vì biết chút y thuật nên được mời tới khám, sau khi xem xong sư phụ của phương trượng Từ Vân lắc đầu thở dài đi ra, nói là đại hạn đã tới.


Quả nhiên, không quá ba ngày, người đàn ông kia đã chết đột ngột.


Khổng Phương bởi vì linh lực ít, trước đến giờ chưa từng gặp quỷ quái rùng mình, cười gượng hỏi:


“Đây là quỷ quái quấy phá, sư gia cũng không có biện pháp sao? Người trong huyền học gặp phải loại tình huống này bình thường đều sẽ không cứu sao?"


“Bình thường sẽ không!"


"Sẽ không!"


Cố Khanh và phương trượng Từ Vân cùng lên tiếng.


Phương trượng Từ Vân nói: "Ghẻ Mặt Người đại biểu hàm nghĩa là lệ quỷ này vì báo thù, nguyện ý hồn phi phách tán cũng quyết khiến đối phương trả giá đắt, hình thành Ghẻ Mặt Người đồng thời lệ quỷ đã bám trên thân thể người bệnh, khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại. Thù sâu oán nặng như vậy, trên cơ bản là không giải được."


Cố Khanh cũng gật đầu nói:


“Người mắc bệnh Ghẻ Mặt Người thông thường đều là kẻ cùng hung cực ác, cho nên người trong huyền học vì tránh cho nhân quả cũng sẽ không ra tay. Đương nhiên, cũng không bài trừ một vài người trong tà đạo sẽ làm, nhưng dù ra tay cứu cũng phải trả giá rất lớn.”


Phương trượng Từ Vân gật đầu, dường như vô cùng đồng ý với cách nói của Cố Khanh:


“Không ngờ cô bé tuổi còn trẻ mà tu vi và kiến thức đều rất không tầm thường."


Đã nói đến trọng điểm.


Khổng Phương thò người tới trước mặt sư phụ của mình, nói:


“Không chỉ vậy đâu sư phụ, bạn học Cố Khanh chẳng những tuổi trẻ có tài, cũng rất có kỹ thuật về bùa chú.”


Làm giáo viên mà khen học sinh của mình như thế, không biết ngượng chút nào.


Nghe nói đến bùa chú, mắt Cố Khanh lóe tia sáng, dường như đoán được tại sao Khổng Phương cứ muốn kéo cô cùng đi chùa Tích Vân.


Phương trượng Từ Vân điểm vào trán của Khổng Phương, như thể đang quở trách đứa trẻ nghịch ngợm:


“Ngươi đấy.”


Quay đầu nhìn về hướng Cố Khanh, phương trượng Từ Vân không che lấp giúp Khổng Phương.


Bình Luận (0)
Comment