Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 95: Vô Đề

“Bần tăng nghiên cứu đạo bùa chú bởi vì trong tay có một lá bùa tàn khuyết, mãi không nghiên cứu thấu được. Phỏng chừng Minh Tâm thấy bần tăng khổ não vì nó, khi thấy tiểu hữu tu tập bùa chú thì tìm cách mang tiểu hữu lên núi.”


Minh Tâm là pháp danh mà phương trượng Từ Vân đặt cho Khổng Phương, lấy từ câu minh tâm kiến tính.


Trước khi đến đây, Khổng Phương đột nhiên hẹn cô lên núi viếng thăm phương trượng Từ Vân, trong lòng Cố Khanh cảm thấy mình bị gài hàng, lúc này nghe phương trượng Từ Vân giải thích mới hiểu nguyên nhân.


Khổng Phương ở một bên cũng hơi ngượng ngùng. Mặc kệ nói sao thì Cố Khanh là học sinh trong trường học của ông, vậy mà ông không nói cho cô biết một câu đã mang đến chùa Tích Vân, đúng là hơi không thuần túy.


Vuốt sống mũi, Khổng Phương nói: "Bạn học Cố Khanh, trò đừng để bụng, tôi chỉ nghĩ là nếu trò biết về bùa thì có thể hỗ trợ nhìn xem."


Cố Khanh lắc đầu, tỏ vẻ mình không quan tâm:


“Đúng là em biết chút bùa chú, có thể xem bùa tàn khuyết. Nhưng nếu là bùa mà phương trượng cũng không thể trả lại nguyên vẹn thì phỏng chừng em càng không thể làm được. Lần này em đến là muốn xin hỏi phương trượng về tình huống đại khái của giới huyền học, miễn cho về sau bất giác đắc tội người nào."


Phương trượng Từ Vân cũng biểu thị không để bụng với lời từ chối của Cố Khanh:


“Không chừng thí chủ nhìn thấy rồi sẽ có ý nghĩ khác.”


Phương trượng Từ Vân kêu Khổng Phương vào phòng của mình lấy hộp gỗ đặt cạnh bàn học lại đây, ông thì giảng giải một số tình huống của giới huyền học cho Cố Khanh nghe.


“Bởi vì lúc trước chủ trương bài trừ mê tín, những năm gần đây thoạt nhìn huyền học xuống dốc, trên thực tế chỉ là giấu sâu hơn. Toàn Chân, Chính Nhất, Lao Sơn, Mao Sơn đều có đạo thống, các chùa nổi tiếng của Phật giáo có cao tăng trấn giữ, các nơi cũng có một ít truyền thừa của thế gia huyền học. Còn về những người đuổi thi, linh môi, thuật vu cổ thì đều lánh đời”


Phương trượng Từ Vân nói đại khái tình huống của giới huyền học xong lại bảo:


“Tiểu hữu tuổi còn trẻ, lại là tán tu, nếu muốn tìm kiếm che chở thì có thể gia nhập tổ chức chính phủ.”


“Tổ chức chính phủ?” Cố Khanh tập trung lắng nghe: “Chẳng phải mới nói là nhà nước chủ trương bài trừ mê tín sao?"


Phương trượng Từ Vân lộ ra nụ cười nghịch ngợm:


“Đó chỉ là mặt ngoài, cần làm như vậy để yên ổn lòng người dân bình thường. Trên thực tế, các nơi có tình huống đặc biệt gì đều cần có một bộ môn để chuyên môn xử lý những chuyện này.”


Cố Khanh cảm thấy hứng thú hỏi:


“Vậy tổ chức chính phủ này rốt cuộc là loại tổ chức gì?”


Từ Vân đại sư vẫn giữ biểu cảm cao tăng đắc đạo, nhanh chóng lấy một thứ từ trong túi áo tăng ra đưa tới trước mặt Cố Khanh.


Một tờ giấy nhỏ trắng tinh.


Cố Khanh ngẩn ngơ.


Đó là một tấm danh thiếp.


Trên danh thiếp viết thông tin cơ bản: Phương trượng Từ Vân, lệ thuộc Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị Quốc Gia, thành viên vinh dự, am hiểu bùa chú, siêu độ, Phật pháp.


Bên dưới còn có địa chỉ và phương thức liên lạc.


Biểu cảm của Cố Khanh hơi phức tạp.


Từ khi mới gặp phương trượng Từ Vân luôn cho Cố Khanh cảm giác cao tăng đắc đạo siêu thoát thế tục, không ngờ ông đột nhiên móc một tấm danh thiếp ra, bên trên còn in hình phương trượng cỡ nhỏ.


Phương trượng Từ Vân hắng giọng, giải thích rằng:


“Thật ra Đạo giáo, Phật giáo, thế gia huyền học đều chuyên môn cử người gia nhập bộ môn chính phủ, một mặt là hợp tác với nhau bảo vệ yên ổn xã hội, mặt khác, gia nhập tổ chức chính phủ sẽ được phúc lợi riêng, thí dụ như mỗi tháng nhận số lượng bùa, chu sa giới hạn, chỉ cần ngẫu nhiên hoàn thành mấy cái nhiệm vụ là được.”


“Còn cái hình nhỏ biểu tượng đó là một tiểu hữu trong bộ môn thiết kế, bần tăng cảm thấy trẻ con cũng hay hay, nên dùng luôn.”


Đối với việc phương trượng Từ Vân cố ý giải thích nhiều một câu, Cố Khanh cảm thấy giống như càng bôi càng đen.


Cố Khanh gật đầu, không có phản bác, bỏ danh thiếp vào túi xách, sau đó thấy Khổng Phương hai tay bưng một hộp gỗ vào cửa.


Phương trượng Từ Vân đứng lên, nhận lấy hộp gỗ, Cố Khanh nhìn thấy Khổng Phương thở hắt ra, giống như thứ vừa cầm không phải hộp gỗ mà là cục đá nặng nghìn ký.


Bình Luận (0)
Comment