Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 96: Vô Đề

Thấy biểu cảm thắc mắc của Cố Khanh, phương trượng Từ Vân mở hộp gỗ ra, nói:


“Đây là bùa tàn khuyết kia, từng dùng để phong ấn một ác quỷ, có tổng cộng tám lá bùa, dường như đã lâu cỡ trăm năm. Đến ngày hôm nay của trăm năm sau, linh lực bùa chú giảm bớt, trở nên tàn khuyết, ác quỷ ở bên trong cũng trốn thoát. May mắn ngày xưa phát hiện kịp thời, ác quỷ bởi vì bị phong ấn lâu năm nên năng lực giảm nhiều, đã bị đánh tan, chỉ để lại tám lá bùa tàn khuyết này.”


"Tổng bộ để lại một lá bùa, chia bùa khuyết khác cho mấy người nghiên cứu sâu về bùa chú, hy vọng có thể căn cứ bùa khuyết lần mò ra bùa chú nguyên vẹn. Nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu mà bần tăng nghiên cứu hơn ba tháng mãi không nhìn ra nguyên do.”


Phương trượng Từ Vân nói xong cẩn thận lấy bùa khuyết ra, đưa cho Cố Khanh:


“Tuy linh lực trên lá bùa đã giảm đi, tàn khuyết, nhưng nó vẫn nặng như cục sắt, tiểu hữu hãy cẩn thận.”


Cố Khanh cẩn thận nhận lấy, đúng là nặng tay, rõ ràng chỉ là một tờ giấy vàng, nhưng khi cầm thì như cục sắt. Cố Khanh nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ khó xử.


Thật ra mặc dù cô biết Vân Triện, xác suất vẽ bùa cao hơn người thường nhiều, nhưng cách vẽ bùa chú của cô đều là bắt chước bùa trên mạng.


Giờ nhìn tấm bùa tàn khuyết, kêu cô nhìn xem bùa chú hoàn chỉnh có hình dạng gì thì Cố Khanh chịu bó tay.


Không trâu bắt chó đi cày, Cố Khanh tập trung tinh thần nhìn bùa khuyết trên tay.


Ủa?


Cố Khanh bỗng nhìn ra điểm khác biệt.


Lá bùa này thoạt nhìn được hoàn thành bằng một nét bút, đường nét đều có linh khí, nhưng trên thực tế linh khí trong một nét bút hoặc nhẹ hoặc nặng, dường như sắp hàng có quy luật.


Thấy nét mặt của Cố Khanh khác lạ, phương trượng Từ Vân vốn không ôm hy vọng gì lúc này ngược lại khẩn trương lên: “Tiểu hữu đã nhìn ra cái gì sao?”


Cố Khanh tỉnh táo lại, dùng ngón tay vuốt dấu vết chu sa trên bùa, nói với phương trượng Từ Vân:


“Phương trượng nhìn xem, chu sa ở đây dường như linh khí không đều.”


Phương trượng Từ Vân rất sửng sốt, ai am hiểu bùa chú đều biết lúc vẽ bùa tốt nhất là vẽ liền một nét, linh khí phải đều đều không ngừng. Cho nên sau khi phương trượng Từ Vân nhận được lá bùa thì dựa theo dấu vết chu sa tàn khuyết mô phỏng lá bùa, không phát hiện linh khí có chút gập ghềnh.


Nhưng trong bùa chú có thể áp chế ác quỷ trăm năm sao có thể linh khí không đều?


Phương trượng cũng dùng tay vuốt một đường chu sa trên bùa, quả nhiên linh khí không đều.


Phương trượng Từ Vân suy nghĩ kỹ một lúc, dường như có linh cảm, nói nhanh:


"Bần tăng có ý tưởng mới, nếu thực nghiệm thành công nhất định cảm tạ tiểu hữu hậu hĩnh. Minh Tâm, ngươi đi lấy lá trà của ta lại đây, chia một phần cho Cố tiểu hữu.”


Ngụ ý là muốn đuổi khách.


Quả nhiên, sau khi nói xong, phương trượng Từ Vân ngồi trên đệm tập trung vuốt bùa chú, nhắm mắt suy nghĩ.


"Sư phụ của tôi thường xuyên như thế, có linh cảm liền đuổi người.”


Khổng Phương bị đuổi ra thiện phòng, vuốt sống mũi lúng túng nói đỡ vài câu cho sư phụ, ông nhớ đến lời sư phụ vừa nói, hơi ghen tỵ nhìn Cố Khanh:


“Sư phụ chưa một lần cho tôi lá trà, ngẫu nhiên uống một ly đều sẽ khiến sư phụ giậm chân."


Khổng Phương tủi thân muốn khóc.


Cố Khanh bật cười, Khổng Phương đã qua tuổi trung niên, còn là thầy giáo của cô, vậy mà ở trước mặt phương trượng Từ Vân thì giống như con nít, ghen tỵ này nọ. Quả nhiên đúng như giáo sư Mễ cho cô biết người này ‘không đáng tin’.


Nghe tiếng cười của Cố Khanh, Khổng Phương cũng hơi thẹn quá thành giận, sau cùng cảm thấy đã như vậy rồi thì buông luôn, chẳng thèm giữ dáng vẻ của người thầy khi ở trước mặt cô.


Khổng Phương lấy lá trà giúp Cố Khanh, cùng cô đi ra chùa Tích Vân, mới phát hiện gia đình Trần Hiểu Hiểu vẫn không đi.


Lúc trước bọn họ còn muốn tiếp tục quỳ trong chùa, không ngờ bị các chú tiểu đuổi ra.


Hai vợ chồng nảy ra một ý, bọn họ mà bỏ qua phương trượng Từ Vân cũng khó mà tìm được cao nhân khác giúp, hơn nữa xem bùa chú vừa rồi thì phương trượng Từ Vân xác thực là có bản lĩnh. Thế là bọn họ quỳ trước chùa.


Bình Luận (0)
Comment