Co ro trong bụi cỏ, ôm đầu gối, đôi mắt lạnh lẽo. Nàng ấy
cũng là con người, là con người sống sờ sờ, nếu bảo nàng ấy ở
trong nhà không được ra ngoài, hàng ngày đối mặt với rổ kim chỉ,
với bếp củi thì nàng ấy không thể sống nổi.
"Cố gia tỷ tỷ?" Một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền
đến, mang theo nghi hoặc: "Sao tỷ lại ngồi ở đây?"
Cố Thư Dung quay đầu lại nhìn thấy nữ tử mà đệ đệ thích
đang đi từ trên xuống. Nàng ấy vội vàng đứng dậy nói: "Không có
việc gì, ta ngồi đây thôi."
Nhưng vành mắt nàng ấy đỏ hoe, Trần Bảo Âm nhìn thấy, có
chút nghi hoặc, nàng ấy gặp khó khăn gì sao? Nghĩ tới đây, nàng
đi tới, vén vạt váy ngồi xuống: "Ngồi ở chỗ này? Muốn ngắm
phong cảnh sao? Muội cũng cảm thấy phong cảnh nơi này rất
tốt."
Nàng về nhà xí, lúc đi tới thì nhìn thoáng qua mặt sông.
Lúc này trời rất lạnh, mặt sông đóng băng, nhiều hài tử không
nghe lời người lớn khuyên mà xuống mặt sông chơi đùa. Bọn nhỏ
gầy guộc đến mức người lớn cũng không thể tưởng tượng nổi, có
những đứa trẻ đào hố dưới mặt băng để bắt cá. Mặt băng có đục
được không? Nếu bị vỡ thì người sẽ ngã xuống!
Mới liếc nhìn hai lần như vậy, lập tức nhìn thấy một dáng
người đang ôm gối ngồi trong bụi cỏ. Trong lòng tò mò nên nàng
bước đến xem thử.
"Đúng vậy." Cố Thư Dung thấy nàng ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lại
lần nữa ngồi xuống. Nàng ấy ôm đầu gối nhìn chú chó nhỏ màu
vàng trượt trên mặt sông: "Phong cảnh ở đây rất đẹp."
Trong trấn có sự tiện nghi của thị trấn, ở nông thôn có phong
cảnh của nông thôn. Mỗi ngày nhìn sông lớn không thấy đầu cuối,
nhìn núi non bao la, lòng người đều rộng mở.
"Cố tỷ tỷ sống ở đây có tiện không?" Trần Bảo Âm quan tâm
hỏi.
Cố Thư Dung trả lời: "Thật tiện nghi, ta và A Viễn lo lắng
không có đồ ăn để ăn, thẩm thẩm và tẩu tử đã mang đồ ăn đến
cho chúng ta."
Ngày thứ hai sau khi chuyển đến đây, thẩm thẩm và tẩu tử
nhiệt tình mang đồ ăn tích trữ tới nhà: "Các ngươi từ trấn tới chỉ
mang theo hai xe đồ thôi, ngoài bàn ghế, nồi chén, chăn đệm ra
thì còn gì nữa?"
"Rau nhà chúng ta trồng, không chê là được rồi."
Trong lòng Cố Thư Dung rất cảm kích, vội vàng nói: "Trong
nhà có đồ ăn."
Nàng ấy dự định vài ngày nữa sẽ ăn gần hết chỗ thức ăn rồi
lên trấn mua. Như vậy, họ có thể ăn trong một thời gian dài.
"Người trong thôn rất tốt." Trần Bảo Âm gật đầu, khen ngợi:
"Rất chất phác thẳng thắn, không có dã tâm."
Muốn nói gì thì nói, có oán thì mắng, có hận thì đánh, không
thù không oán thì tụ lại nói chuyện phiếm. Đơn giản, không có
quá tâm địa quanh co.
Khi nàng nói như vậy, Cố Thư Dung nghĩ nàng đã từng sống
trong Hầu phủ. Nàng ấy hơi tò mò hỏi: "Khi ngươi ở kinh thành,
người chung quanh như thế nào?"
Trần Bảo Âm bẻ vài cọng cỏ, quấn quanh ngón tay và nói: "Rất
thông minh."
Cố Thư Dung sửng sốt một lúc, sau đó nàng ấy hiểu ra một
chút.
Hầu phủ đó mạnh đến mức nào? Giao tiếp với nhau đều là
hoàng thân quốc thích và bọn quan viên, liên quan đến cuộc sống
của họ và vô số lợi ích. Nếu không thông minh, làm thế nào có
thể làm điều đó?
"Ngươi thích ở đây." Nàng ấy nói.
Nhìn mặt băng trơn trượt và khu rừng trơ trụi phía xa, Trần
Bảo Âm cười nói: "Vâng! Ta thích!"
Nhưng sau đó nàng lại nói: "Khi còn ở kinh thành, ta cũng
thích. Nếu ít người nói xấu sau lưng ta hơn thì nhiều người chơi
với ta hơn, mẹ nuôi đối xử tốt với ta, ta sẽ vô cùng thích, có lẽ sẽ
không quay lại nữa."
Hầu Phủ không tốt sao? Ngủ trên chiếc giường đệm êm ái,
sống trong một ngôi nhà đẹp, mặc xiêm y xinh đẹp vô cùng, dùng
kem dưỡng da mặt và kem tay tốt nhất, cũng có thể ăn rau tươi
vào mùa đông và không ăn vặt nhiều vào mỗi buổi chiều.