Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 242

"Muội không nói cho huynh đâu." Trần Bảo Âm ôm thật chặt,
phòng ngừa hắn đoạt. Nhị ca chính là một tên hỗn đản, hắn thực
sự dám làm ra loại chuyện này.
Trần Nhị Lang khinh bỉ nói: "Bủn xỉn!"
Trần Bảo Âm làm mặt quỷ với hắn.
"Chúng ta về tới nhà rồi!" Xe la còn chưa về tới cửa nhà, đã
nghe thấy giọng của Trần Nhị Lang vang lên.
Lan Lan đã đợi ở trong viện từ lâu, Kim Lai không có ở nhà,
cho nên Ngân Lai đi chơi với Lan Lan.
Nghe thấy tiếng động, cậu ta chạy la ngoài la lên: "Cha!"
"Cha! Nương!" Lan Lan cũng kích động kêu lên.
Trần Nhị Lang lái xe la vào trong sân, nhảy ra khỏi xe bế Ngân
Lai lên: "Con có nhớ cha không?"
"Nhớ!" Ngân Lai chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Cha, đồ chơi
làm bằng đường đâu?"
Trần Nhị Lang tức giận đến mức đánh vào mông của cậu ta
một cái rồi đặt xuống đất: "Rõ ràng có phải nhớ cha đâu, nhớ tới
đồ chơi làm bằng đường thì có!"
Ngân Lai không để ý tới hắn, kéo quần chạy qua một bên: "
Đồ chơi làm bằng đường! Đại bá! Đại nương! Đồ chơi làm bằng
đường!"
Tiền Bích Hà đã mua những bức tượng nhỏ làm bằng đường,
mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hôm nay là ngày đầu tiên
mở sạp, xem như cũng bán hết, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp,
đương nhiên là phải mua cho bọn nhỏ chút đồ ngọt gì đó rồi.
Lan Lan cầm được một món đồ chơi làm bằng đường thì rất
vui mừng, rúc vào người Tiền Bích Hà, không chịu rời một bước
nào. Nhưng hiện tại, Tiền Bích Hà không có thời gian để nói
chuyện với con bé, cho nên chỉ xoa đầu rồi nói: "Chơi với đệ đệ
đi."
Sau khi vào nhà chính, nàng ấy lấy túi tiền ra rồi đặt lên bàn:
"Cha, nương, tất cả số tiền con kiếm được hôm nay đều ở đây."
Đỗ Kim Hoa không nhịn được mà cười lên, cao giọng nói: "Nhị
nương! Rót nước đi!"
"Ai!" Tôn Ngũ Nương vội vàng bưng nước tới.
Cơm trưa ở trong nồi còn đang được nấu, gần như đã chuẩn bị
xong, một nắm củi được cho vào đang từ từ cháy, cả nhà ngồi
trong gian phòng chính, nhìn chằm chằm túi tiền trên bàn.
"Nào, đếm đi." Đỗ Kim Hoa kích động nói, đẩy nó cho Trần
Bảo Âm.
"Bảo Nha Nhi, con đếm nhanh cho nên đếm đi."
Thật ra Lan Lan cũng có thể đếm nhanh, Kim Lai cũng có thể
làm được, nhưng để bọn trẻ biết thu hoạch của gia đình cũng là
điều không nên. Trẻ con hay mồm mép, dù là một đứa trẻ hiểu
chuyện đến đâu thì cũng không nên để chúng biết được.
"Vâng ạ." Trần Bảo Âm đáp lại, mở túi tiền ra, trút những đồng
tiền ở bên trong ra ngoài, bắt đầu để một chỗ mười đồng, cứ vậy
mà đến mười đồng.
Cả gia đình ngồi vào bàn hào hứng xem nàng đếm.
"Năm mươi văn."
"Một trăm văn."
"Một trăm năm mươi văn."
Tiền Bích Hà kích động mà nắm chặt bàn tay của Trần Đại
Lang, trong khi Tôn Ngũ Nương vừa nghe đến con số năm mươi
thì véo Trần Nhị Lang một cái, nhưng sau khi ăn vài cú nhéo thì
Trần Nhị Lang đau đến mức phải né nàng ấy ra.
"Tổng cộng là ba trăm bốn mươi văn." Sau khi Trần Bảo Âm
đếm đến một đống nhỏ cuối cùng, ngẩng đầu lên nói.
Giọng nói rơi xuống, khiến cho xung quanh bàn trở nên yên
lặng.
Ngay sau đó, Trần Hữu Phúc run rẩy nói: "Nhiều, bao nhiêu?"
Trần Bảo Âm lặp lại: "Ba trăm bốn mươi văn."
Trần Hữu Phúc lại rùng mình, không phải những đồng tiền này
làm hắn sợ, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy bạc, nhưng lúc này mới
trôi qua có đúng một ngày thôi! Nếu trong một ngày kiếm được
nhiều như vậy, vậy thì trong một tháng sẽ kiếm được bao nhiêu?
Còn một năm thì sao?
"Phí tổn vẫn chưa tính vào." Trần Bảo Âm lại nói.
"Bốn mươi bát mì, hai mươi bát nhỏ và hai mươi bát lớn, phí
tổn là một trăm văn. Hai cái giò, phí tổn là 90 văn. Các loại
nguyên liệu khác như củi, muối, canh xương... được tính là 20
văn. Đối với hai vị khách nhân đầu tiên, chúng ta còn tặng cho
bọn họ một vài lát thịt thì tính thêm mười văn tiền nữa. Sau khi
tổng cộng lại thì hôm nay kiếm được 140 văn."

Bình Luận (0)
Comment