Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 243

Còn hai bát mì của nàng và Trần Nhị Lang ăn coi như cho đi,
coi như bọn họ mua đồ ăn cho nàng và Trần Nhị Lang.
"A!" Trần Nhị Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm chặt mu
bàn tay, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đỗ Kim Hoa sợ đến cả người run lên, tức giận nói: "Hai người
các ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"
Tôn Vô Nương ngượng ngùng mà nắm tay, nói: "Ta, ta không
phải cố ý." Nàng ấy cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng trừ đi
rất nhiều phí tổn, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền!
Đỗ Kim Hoa không nói gì, lại nhìn Trần Nhị Lang: "Nhéo con
một chút thì có đau nhiêu đâu? Một đại nhân mà nhảy còn cao
hơn cả người ta nữa!"
Trần Nhị Lang bị oan nhưng không dám nói gì, lại ngồi xuống.
Sau cơn phấn khích, mọi người hốt hoảng mà ngồi nhìn đống
tiền ở trên bàn. Kiếm tiền, đây chính là kiếm tiền! Một ngày đã
kiếm được hơn trăm văn, mười ngày hơn ngàn văn. Vậy chẳng
phải một tháng sẽ kiếm được vài lượng bạc sao? Một năm sẽ lại
kiếm được thêm bao nhiêu nữa? Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vì
phấn khích, trong đầu phiên lên đủ loại tưởng tượng.
"Đáng tiếc." Tiền Bích Hà đột nhiên cau mày.
"Ta lại quên mua thịt cho ngày mai rồi."
Bởi vì không biết ngày đầu tiên khai trương quầy hàng không
biết buôn bán có tốt hãy không. Nếu không tốt, quầy hàng không
có khách đến thăm, mọi người lại phải kéo đồ đạc về nhà, tóm lại
là sẽ suy nghĩ biện pháp khác. Vì vậy, nàng ấy đã không vội vàng
mua thịt để dùng cho ngày mai.
"Cơm nước xong ta đi lên trấn!" Tôn Ngũ Nương đứng lên nói:
"Xem phụ thân ta có còn thịt không."
Có cũng không nhất thiết phải là thịt ngon hay thịt giò, phần
lớn buổi sáng đã bị người ta mua mất rồi. Tiền Bích Hà tính toán
trong lòng, nói: "Có thịt gì thì chúng ta sẽ mua thịt đó. Lần này có
gia vị nên nấu thịt gì cũng ngon. Chỉ là làm phiền
Bảo Nha Nhi phải tính toán lại chi phí cho chúng ta."
Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Trần Bảo Âm.
Trần Bảo Âm cười cười nói: "Không có phiền phức gì, đến lúc
đó muội tính là được."
Giá cả không thể xác định tùy tiện được, nếu đắt quá thì người
ta không đến thăm, còn giá rẻ thì nhà mình lại không thể kiếm
được tiền. Trước đây dùng thịt chân giò, Trần Bảo Âm đã tính
toán chi phí, nếu đổi thành thịt khác, ví dụ như thịt đầu heo, thịt
gà vịt, thịt dê, v. v. thì phải tính lại.
Tại thời điểm này thì chưa thể tính toán, phải đợi đến khi thịt
được làm ra, kết hợp với mỗi bát mì để xem có thể phục vụ được
bao nhiêu bát thì sau đó mới đặt giá cho một bát mì.
"Ăn cơm, ăn cơm." Tôn Ngũ Nương đi ra ngoài: "Đều đói sắp
lả rồi đúng không? Ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói sau."
Tiền Bích Hà đi theo vào phòng bếp, bưng cơm và thức ăn ra.
Đỗ Kim Hoa cất tiền đi giấu ở nơi người khác không thể nhìn
thấy.
Trần Bảo Âm đã cất một túi đồ nhỏ vào trong phòng mình từ
sớm. Đợi đến khi ăn cơm xong, nàng lấy một cái giỏ ra nói: "Mẫu
thân, con đi ra ngoài một chuyến."
"Thật sự rất kỳ lạ." Đỗ Kim Hoa nói: "Con lấy gì, làm gì thế?"
Trần Bảo Âm liền nói: "Chuyện của cô nương chúng con, mẫu
thân đừng hỏi."
Một câu nói khiến Đỗ Kim Hoa ngứa ngáy tay, vỗ tay nói: "Ta
thấy là con ngứa da!"
Trần Bảo Âm cười hì hì, cầm giỏ bỏ chạy, phương hướng chạy
là phía bắc. Đỗ Kim Hoa híp mắt nhìn, mặt trầm xuống, hừ một
tiếng.
Tìm Cố Đình Viễn? Nàng không có lá gan đó. Phần lớn là đi tìm
Cố Thư Dung.
Nhưng mà, ai mà không biết nàng và Cố Đình Viễn đã hứa hôn
chứ? Không biết tránh hiềm nghi!
Đỗ Kim Hoa cầm chổi lên, xoẹt xoẹt quét sân.
Ở gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, trước
kia Đỗ Kim Hoa cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng lúc này lại thấy
phiền phức.
Cả ngày nàng đều chỉ chuồn đến chỗ Cố Đình Viễn ở học
đường bên kia, không ít lần làm cho người trong thôn chê cười.

Bình Luận (0)
Comment