Nhớ tới dáng vẻ của những bà nương miệng rộng đến trêu
chọc, chổi của Đỗ Kim Hoa vung lên vù vù xé gió.
Đi đi! Cứ để cho người ta nói đi! Dù sao cũng đã bị người ta
nói rồi, miệng người ta muốn bịt cũng không bịt được, vậy cứ để
cho bọn họ nói đi! Đợi đến năm sau Cố Đình Viễn thi đậu cử
nhân, đính hôn với Bảo Nha Nhi, đến lúc đó mới có những người
này nói!
Trần Bảo Âm cầm giỏ, khóe miệng dùng sức mím lại, không để
cho mình nhìn qua quá sung sướng. Dọc được đi nhanh, rất
nhanh đã đến trước túp lều tranh ở đầu phía bắc của ngôi làng.
"Cố tỷ tỷ, muội đến tìm tỷ học thêu hoa." Nàng vốn định nói
như vậy.
Nhưng mà nàng còn chưa đi tới đã nhìn thấy hai cô nương
đứng trước nhà tranh, ăn mặc xinh đẹp, vây quanh Cố Thư Dung
nói chuyện, tươi cười rạng rỡ.
Trần Bảo Âm mím chặt môi, đứng im bất động, nhìn chằm
chằm phía trước.
Nhìn trong chốc lát, nàng nhìn ra cửa ra vào, tuy rằng hai cô
nương này nói chuyện với Cố Thư Dung nhưng ánh mắt thỉnh
thoảng lại nhìn về phía một gian nhà tranh khác, hiển nhiên là ý
của ông say không phải vì rượu.
Được đấy! Trong lòng nàng nổi lên tức giận, cái tên trêu hoa
ghẹo nguyệt này!
Nhìn thành thật như vậy, nhưng cũng là... Nàng tức giận siết
chặt miệng giỏ rồi dậm chân sau đó cộp cộp đi lên phía trước.
"Cố tỷ tỷ!" Nàng nói.
Cố Thư Dung nhìn thấy nàng lập tức ngạc nhiên, sao Bảo Âm
lại không vui chứ? Đảo mắt nàng ấy nghĩ đến gì đó, thầm nghĩ
không ổn. Nàng ấy cũng là nữ tử, biết nhà nữ nhân để ý cái gì,
âm thầm kêu xấu, tại sao lại để nàng bắt gặp chứ?
"Bảo Âm, muội nghe ta nói..."
Không phải nàng ấy gọi người tới mà họ đến nhà thỉnh giáo kỹ
năng thêu thùa, nàng ấy tuyệt đối không có ý nhìn cô nương
khác, A Viễn cũng không có, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm!
Nhưng Trần Bảo Âm không đợi nàng ấy nói xong đã lấy ra một
tập giấy từ trong giỏ ra,"bụp" nhét vào tay nàng ấy, nói: "Tỷ nhờ
ta mua đồ, ta mua về rồi."
Nói xong thì nàng xoay người rời đi.
"Bảo Âm! Bảo Âm!" Cố Thư Dung vội vàng kêu lên.
Nhưng Trần Bảo Âm đi rất nhanh cũng không quay đầu lại,
trong chốc lát đã đi ra ngoài thật xa.
Điều này làm sao có thể chứ? Cố Thư Dung thậm chí còn
không kịp nhìn tập giấy trong tay, hơn nữa vì sao Trần Bảo Âm lại
cho nàng ấy cái này, nàng ấy cũng không nhờ nàng mua!
Đang nghĩ ngợi, trong khóe mắt lập tức nhìn thấy một bóng
người "vèo" từ trong phòng chạy ra, đuổi theo!
"A Viễn! Đệ giải thích thật tốt với Bảo Âm!" Cố Thư Dung hét
lên.
Đệ đệ không trả lời, không biết là không nghe thấy, hay là
không thèm trả lời. Cố Thư Dung thu lại tầm mắt, lập tức nhìn hai
cô nương đứng trước mặt mình, biểu cảm không được tốt lắm.
"Đi, chúng ta vào phòng nói." Cố Thư Dung dịu dàng nói:
"Thêu không khó, các ngươi đều là những cô nương thông minh
lanh lợi, rất nhanh là có thể học được."
Đều là cô nương tốt, chỉ là nhà nàng ấy chỉ có một A Viễn nên
không thể hứa với người khác được.
Phía bên kia.
Cố Đình Viễn bay như điên, giống như một trận gió, vù vù một
cái đã vọt tới phía trước Trần Bảo Âm.
"Bảo Âm——" bị trừng mắt một cái, hắn vội vàng sửa miệng:
"Trần tiểu thư, nàng nghe ta giải thích."
Trần Bảo Âm không thèm nghe hắn giải thích, hắn là cái gì
chứ, không phải là mua cho nàng son phấn, nàng trả lại một tập
giấy sao? Nàng làm mặt lạnh, một câu cũng không nói với hắn,
vòng qua hắn lập tức rời đi.
"Trần tiểu thư, ta vẫn luôn đọc sách ở trong phòng, hoàn toàn
không biết trong nhà có người tới." Cố Đình Viễn vội vàng đuổi
theo giải thích.
Trần Bảo Âm cười lạnh một tiếng. Không biết có ai ở nhà sao?
Nàng cách rất xa cũng có thể nghe thấy các nàng nói chuyện,
hắn cách gần như vậy lại có thể không nghe thấy sao?
Cố Thư Dung kia mới nói một câu, hắn làm sao biết nàng tới,
còn chạy ra đuổi theo nàng nữa?