"Đừng đi theo ta!" Sắp tới đường lớn, Trần Bảo Âm quay đầu
trừng mắt nhìn hắn: "Tránh xa ta một chút!"
Cố Đình Viễn lập tức không dám đi theo, nhìn thấy nàng đi lên
đường lớn, càng đi càng xa, trong lòng vô cùng buồn bã.
"Ta thực sự không có!"
Hiếm khi nàng đến nhà, hắn có thể lặng lẽ nhìn nàng, còn có
thể nghe nàng nói chuyện với tỷ tỷ. Không may như vậy trong
nhà lại có người tới.
Cơ hội đã biến mất như thế này. Cố Đình Viễn đứng ở ven
đường, nhìn Bảo Âm càng đi càng xa, trong lòng chán nản không
thôi. Một lần nữa, tại sao hắn vẫn làm cho nàng tức giận.
Nàng có thể đổi ý mà không muốn đính hôn với hắn nữa hãy
không? Cố Đình Viễn vô cùng lo lắng, vẫn nhìn bóng lưng nàng,
mãi cho đến khi nàng đi khuất không nhìn thấy mới mất mát xoay
người trở về nhà.
"Thế nào rồi? Đệ có đuổi kịp không?" Cố Thư Dung tiến lên
quan tâm hỏi: "Giải thích với Bảo Âm rồi sao?"
Hai cô nương đã ra về.
Cố Đình Viễn lắc đầu, cũng không muốn nói gì chỉ cúi đầu rồi
đi vào trong phòng.
"Bảo Âm trả lễ cho đệ, là một tập giấy, tỷ đặt lên bàn đệ rồi."
Lúc này Cố Thư Dung đã hiểu, Trần Bảo Nha đưa cho nàng ấy
một tập giấy là có ý gì, nhìn đệ đệ, không phải không đồng tình.
Sao lại để Bảo Âm nhìn thấy chứ? Sự hiểu lầm này không dễ dàng
hóa giải được.
Chủ yếu là nàng ấy cũng không nghĩ tới giá thị trường của đệ
đệ mìn lại có thể tốt như vậy. Ngày xưa ở trong thị trấn cũng
không có cô nương nào đến nhà!
Trên trấn và nông thôn vẫn không giống nhau, lúc này Cố Thư
Dung mới hiểu, cô nương ở nông thôn đều to gan hơn một chút.
Vốn bước chân của Cố Đình Viễn đã nặng nề, nghe vậy cuối
cùng cũng có hai phần sức sống, bước nhanh vào phòng. Trên
bàn đang đặt một tập giấy, nhìn màu sắc và độ dày đều cực kỳ
tốt.
Hắn cảm động đến mức không thể đi được, trong lòng càng
hối hận hơn, nàng đã bị hắn làm cho rung động, thử đáp lại hắn,
vậy mà hắn lại làm nàng tức giận.
Từ từ đi đến bên cạnh bàn, cầm tập giấy kia lên, vừa khổ sở
vừa ngọt ngào. Hắn phải làm thế nào mới có thể làm cho nàng
hết giận đây? Hay là, lại bắt một con thỏ nữa?
Trần Bảo Âm thở phì trở về nhà.
"Sao lại về nhanh như vậy?" Đỗ Kim Hoa quét sân xong, đang
cho gà con ăn, nhìn thấy khuê nữ thở phì trở về, bà lập tức đứng
lên: "Sao vậy? Ai đã làm con tức giận? Cố Đình Viễn sao?"
Trần Bảo Âm mím môi, nói: "Không phải."
"Không phải sao? Vậy thì là ai?" Đỗ Kim Hoa không tin, chủ
yếu là bà chưa từng thấy Bảo Nha Nhi tức giận với ai, chưa từng
có, ngay cả chuyện của Triệu Văn Khúc cũng không làm cho nàng
tức giận.
Đỗ Kim Hoa lập tức dựng thẳng mày: "Hắn khinh bạc con?!"
Trần Bảo Âm đột nhiên bất đắc dĩ đứng lên: "Mẫu thân, người
nghĩ đi đâu rồi?" Dừng một chút nàng nói tiếp: "Cho dù hắn dám,
nhưng con ăn chay sao?"
Đỗ Kim Hoa lập tức nói: "Vậy con tức giận cái gì?"
Bĩu môi, Trần Bảo Âm nói: "Không tức giận." Sau đó nàng
mang giỏ cất vào trong nhà.
"Không tức giận mới là lạ." Đỗ Kim Hoa bỏ lại gà con, đuổi
theo: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Trần Bảo Âm không muốn nói. Nàng biết nói gì chứ? Hai cô
nương đi tìm Cố Thư Dung để học hỏi kỹ năng thêu thùa, bởi vậy
mà nàng tức giận sao? Sẽ bị người ta cười chết!
Giấm thì có thể ăn. Thừa nhận điều đó? Tất nhiên là không
thể.
"Mẫu thân, người xem con mua cái gì này." Nàng chuyển đề
tài, cầm túi nhỏ từ phòng ngủ ra.
Quả nhiên Đỗ Kim Hoa lập tức quên chuyện đó, hỏi: "Con mua
gì vậy? Từ sớm đã thấy con mang theo một cái túi không nhỏ
về."
Trần Bảo Âm cười hì hì, vừa cởi cái túi nhỏ vừa nói: "Đại bảo
bối!"
Nàng sao có thể chỉ mua đồ cho Cố Đình Viễn chứ? Hắn chỉ là
thuận đường mà thôi, là vật kèm theo!