Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 246

"Loong coong loong coong!" Nàng bày ra một đống hộp tròn
nhỏ, cầm lấy một trong số chúng rồi mở nắp ra: "Kem bôi mặt!
Mùa đông năm nay chúng ta không phải lo lắng rồi!"
Khuôn mặt tươi cười, đầy niềm vui mua sắm. Nàng đi mua son
phấn trong thị trấn!
"Một người bốn hộp, chắc chắn sẽ đủ dùng đến đầu xuân năm
sau!"
Bên trong túi hành lý, tất cả đều là kem bôi mặt, ước chừng có
hai mươi hộp! Ở mức này thì gần như kem bôi mặt đã được nàng
mua hết.
Vốn Trần Bảo Âm còn không ngờ cũng không lo lắng về việc
mua sẽ bị mắng. Nói rằng nàng không lo ăn, lo uống, không lo
mặc mà mua những thứ vô dụng.
Nhưng Cố Đình Viễn tặng nàng một hộp đắt tiền như vậy,
nàng có kem bôi mặt dùng thì không nói, lại còn đắt như vậy,
mẫu thân và tẩu tẩu lại không có gì sao được? Trong lòng nàng
không thể chịu được.
Vậy nên nàng muốn mua, mua nhiều hơn một chút! Bị mắng,
cũng đáng giá! Thế nên một hơi nàng đã mua hai mươi hộp. Mẫu
thân và hai vị tẩu tẩu, còn cả Lan Lan nữa, mỗi người bốn hộp!
Mẫu thân vất vả nửa đời người nên cần phải chăm sóc. Hai tẩu
tẩu còn trẻ, đương nhiên cũng phải bảo dưỡng. Về phần Lan Lan,
khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi tay nhỏ bé lạnh cóng, rất đáng thương,
cũng phải bảo dưỡng!
"Tê – –"
Đỗ Kim Hoa hít sâu một hơi, rất lâu cũng không thở ra. Ánh
mắt trừng thật to, giơ tay lên, chỉ vào Trần Bảo Âm, từ từ run rẩy:
"Con, con – –"
Trần Bảo Âm chớp chớp mắt, âm thầm căng thẳng da, sẵn
sàng bị đánh.
"Con là cái đồ phá của!" Cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng bình tĩnh
lại, thở ra một hơi kia, nhìn xung quanh, không tìm thấy gì, vì thế
cởi giày tại chỗ, một đế giày lập tức quát lớn: "Con mua cái gì! !"
Con giỏi lắm! 20 hộp!
Nàng mua một hộp hai hộp như vậy còn chưa tính. Coi như
nàng có hiếu, đối với tẩu tẩu cũng có tâm. Nhưng, 20 hộp?!
Ông trời ơi, cái này tốn bao nhiêu tiền chứ?
Đỗ Kim Hoa không tính được con số này, trong đầu rối loạn
thành bột nhão, đau lòng đến không thể nào hô hấp, cả người
đều là lửa, tức giận dường như thiêu thành thực chất: "Ta đánh
chết con, đồ phá của này!"
Ồ một tiếng, Trần Bảo Âm nhảy dựng lên bỏ chạy.
"Đại tẩu! Cứu mạng!"
Nàng đoán được là mình sẽ bị đánh nhưng lại không thể ngờ
sẽ bị thủ đoạn như đế giày này đánh xuống người mình. Nắm
đấm, chổi lông gà, nàng đều nhận. Nhưng đế giày này? Nàng
phải chạy càng xa càng tốt!
Tiền Bích Hà ở trong bếp chuẩn bị rang hạt dưa, tuy rằng hiện
tại đã làm ăn buôn bán nhưng hạt dưa rang vẫn phải làm. Mẹ
chồng tính toán sau mùa đông này cũng có thể kiếm được hai
hoặc ba lượng bạc.
"Sao vậy? Sao vậy?" Nghe tiếng tiểu cô la hét, Tiền Bích Hà
kinh ngạc, lau lau tay rồi đi ra ngoài nói.
Chỉ thấy mẹ chồng một chân để trần, tay cầm giày bông lớn,
đuổi theo Bảo Nha Nhi muốn đánh! Lắp bắp kinh hãi, Tiền Bích
Hà vội vàng tiến lên, đỡ lấy bà: "Mẫu thân, trời rét đậm, sao có
thể cởi giày ra chứ?"
Trần Bảo Âm đứng ở xa hô: "Đúng vậy, mẫu thân, người mau
mang giày vào đi!"
Nàng không nói lời nào thì không sao vừa mở miệng, Đỗ Kim
Hoa giơ chiếc giày vòng qua Tiền Bích Hà lập tức ném tới: "Con
đứng lại cho ta! Hôm nay nhất định ta phải dạy dỗ con một trận.
Cuộc sống tốt đẹp nhưng ta không thể để ngươi phá của được!"
Trần Bảo Âm né tránh, miệng nói: "Mẫu thân, người mang giày
vào, lạnh biết bao! Nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
"Bị cảm lạnh lão nương cũng không tiêu tiền!" Đỗ Kim Hoa
đuổi theo nàng đánh: "Con đứng lại cho ta! Đứng lại!"
Nếu Trần Nhị Lang bị đánh, Tiền Bích Hà sẽ giúp đỡ khuyên
bảo hắn đứng lại. Nhưng Bảo Nha Nhi thì Tiền Bích Hà lập tức
đuổi theo ôm lấy mẹ chồng, khuyên nhủ: "Mẫu thân, người mang
giày vào trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói. Đã xảy ra chuyện gì
vậy? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao? Bảo Nha đã làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment