Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 249

Mẹ chồng thì không thích nói những lời này với người khác, họ
hỏi cũng vô ích. Về phần đại tẩu, cũng không qua lại với những
người này, cho dù là đến trước mặt nàng hỏi cũng không hỏi ra
được điều gì.
Nàng ấy đắc ý khoe khoang một lúc, cắn xong hạt dưa thì rời
đi. Nghe được các bà nương phía sau cảm thán, nhà các nàng
càng ngày càng rực rỡ, không hiểu sao trong lòng nàng ấy rất vui
vẻ. Về đến nhà, đặt bốn hộp son phấn lại với nhau, hôn từng hộp
một.
Sau đó chạy đến chính phòng, nói: "Mẫu thân, con nuôi chó
con được không?"
Đỗ Kim Hoa đang sửa xiêm y cho Trần Hữu Phúc, lúc ông đốn
củi không cẩn thận làm rách tay áo, nghe vậy ngẩng đầu nói:
"Nuôi chó con?"
"Đúng vậy." Tôn Ngũ Nương đến gần bà, nhỏ giọng nói: "Mẫu
thân, bây giờ chúng ta không thể so với trước kia, ta sợ thu hút
sự chú ý của người khác."
Đỗ Kim Hoa vừa nghe trong lòng nghiêm nghị. Bà nhớ tới cái
ấm sành giấu dưới gầm giường, nhớ tới khuê nữ tùy tiện đặt cái
hòm ở phía dưới, lại nhớ tới trong phòng đại nhi tử và trong
phòng nhị nhi tử, nghiêm mặt nói: "Đúng, phải nuôi một con."
Thấy mẹ chồng đồng ý với đề nghị của mình, Tôn Ngũ Nương
rất vui vẻ, lập tức nói: "Nghe nói trong thôn bên cạnh có nhà có
chó con. Đợi Nhị Lang trở về, con sẽ bảo hắn đi bế một con!"
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tiếng: "Đại
nương? Đại nương có nhà không?"
Bĩu môi, Đỗ Kim Hoa đứng dậy đi ra ngoài: "Ở đây."
"Cố huynh đệ lại tới sao?" Tôn Ngũ Nương tò mò đi theo: "Lúc
này lại tới làm gì?"
Bên ngoài, Cố Đình Viễn cầm một cái giỏ, chờ Đỗ Kim Hoa đến
gần, liền nói: "Đại nương."
"Ngươi có chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.
Cố Đình Viễn nói: "Trong nhà hầm một nồi đậu hũ nên mang
cho đại nương nếm thử."
Hầm nồi đậu hũ còn phải ba ba đưa tới. Tuy nhiên, trong lòng
Đỗ Kim Hoa lại hài lòng, có ai không thích được người ta làm
quen ân cần một chút chứ?
"Ngươi có lòng rồi." Bà đưa tay ra nhận lấy.
Trên giỏ có một miếng vải, Đỗ Kim Hoa mở ra nhìn, nói: "Bên
cạnh đó là gì?"
Bên cạnh bát, có một gói giấy, bên ngoài in vết dầu mỡ. Cố
Đình Viễn mím môi, nhẹ giọng đáp: "Vãn bối bắt mấy con chim
sẻ, đã chiên qua, muốn đưa cho Bảo Âm nếm thử."
Đỗ Kim Hoa trừng mắt: "Ngươi gọi nàng là gì?"
"Trần, Trần tiểu thư." Cố Đình Viễn vội vàng sửa miệng.
Đỗ Kim Hoa bĩu môi, nói: "Chờ." Bà sẽ đổ đậu phụ ra rồi trả lại
cho hắn giỏ và bát.
"Vâng." Cố Đình Viễn thành thật chờ ở bên ngoài sân.
Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa, tiến lên đáp lời với hắn: "Cố
huynh đệ, ngươi bắt chim sẻ ở chỗ nào?"
"Ở trong sân." Cố Đình Viễn trả lời. Hắn vốn định bắt một con
gà rừng, hầm bồi tội với Bảo Âm, ai ngờ vận may không tốt, ở
trong núi lang thang hai ngày cũng không bắt được. Bất đắc dĩ,
chỉ có thể nhìn chằm chằm mấy con chim sẻ.
"Sao lại bắt được vậy?" Tôn Ngũ Nương tò mò hỏi.
Cố Đình Viễn trả lời: "Mùa đông chim sẻ thiếu đồ ăn, rắc một ít
thóc lép trong sân, phía trên dựng một cái sọt, dùng gậy chống
lên, đợi chim sẻ hạ xuống ăn thì lập tức kéo gậy xuống."
Tôn Ngũ Nương chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy!" Nàng ấy còn
mò tò hỏi: "Ngươi ngồi xổm bên cạnh sao? Chờ chim sẻ bay
xuống? Hay là nằm sấp bên cạnh? Tư thế nào thì thuận tiện?"
Cố Đình Viễn còn chưa kịp trả lời, Đỗ Kim Hoa đã quay lại,
quát mắng: "Chỉ có con nói nhiều! Mau đi vào!"
Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa, lui sang một bên.
Đỗ Kim Hoa đưa giỏ cho Cố Đình Viễn.
Cố Đình Viễn nhận lấy giỏ, chỉ cảm thấy trọng lượng không
đúng, mở tấm vải phía trên nhìn, kinh ngạc nói: "Đại nương, cái
này..."
Sao nhạc mẫu lại có thể trả lại cho hắn một miếng chân giò?
Vậy chẳng phải là hắn chiếm lợi sao?
"Cái gì vậy! Lấy nó đi!" Đỗ Kim Hoa nghiêm mặt nói: "Còn
nữa, sau này ít đi học đường bên kia, thôn Trần gia lớn như vậy,
nào không thể đi được?"

Bình Luận (0)
Comment