Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 250

Cố Đình Viễn vừa nghe, nhất thời giật mình một chút, trên mặt
do dự: "Cái này, chỉ sợ là không ổn."
"Có gì mà không ổn?" Đỗ Kim Hoa nói.
Cố Đình Viễn nhìn bà một cái rồi lập tức cúi đầu giải thích:
"Trước kia ta luôn đi, mọi người đều biết. Nếu như ta không đi..."
Người khác có nghĩ vậy không? Không kết hôn? Tại sao?
Chuyện gì đã xảy ra? Vấn đề là của ai?
Suy đoán đến Bảo Âm, tóm lại không tốt.
Suy nghĩ vừa chuyển, Đỗ Kim Hoa cũng hiểu được lập tức giận
dữ: "Tốt nha! Họ Cố, ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi, có phải ngươi
cố ý không?"
Cố Đình Viễn vội chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối không dám!"
Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ nhớ nàng nên không nhịn
được mới cố tình đi qua.
Đỗ Kim Hoa không thèm nghe hắn giải thích, đoạt lại miếng
chân giò kia, quay đầu đi vào trong: "Đi thong thả, không tiễn!"
Vẻ mặt Cố Đình Viễn xấu hổ, lạy láu không dám đứng dậy. Mãi
cho đến khi Đỗ Kim Hoa vào phòng, trong sân không nhìn thấy
người, lúc này hắn mới đứng thẳng dậy rồi mang giỏ rỗng đi về
nhà.
Sau giờ học Trần Bảo Âm trở về thì chợt nghe Đỗ Kim Hoa nói:
"Trong phòng con có đồ ăn."
"Cái gì vậy?" Trần Bảo Âm tò mò hỏi.
Đi vào trong phòng, chỉ thấy trên bàn đặt một cái đĩa, bên
trong là một cái túi giấy trên đó in vết dầu mỡ. Tò mò đi qua,
cầm nhất lên, một mùi thịt lặng lẽ chui vào chóp mũi. Nàng
không nhịn được ngửi ngửi, mở túi giấy ra chỉ thấy bên trong là
hai con chim sẻ.
Đã chiên qua, khó trách ngửi thấy mùi thơm.
"Mẫu thân, người chiên sao?" Nàng đi ra ngoài và nói.
Đỗ Kim Hoa thấy nàng đi ra, rất tức giận, một chút đồ ăn như
vậy, không đủ nhét kẽ răng, tự mình trốn trong phòng lặng lẽ ăn
là xong còn đi ra làm gì?
"Mẫu thân con lại nỡ dùng dầu chiên sao?" Bà nói.
Động tác xé chân chim sẻ của Trần Bảo Âm dừng lại, hiểu
được là chuyện gì. Nàng hừ một tiếng, hét lên: "Lan Lan, Kim Lai,
Ngân lai."
Gọi cả ba đứa trẻ đến trước mặt, mỗi người xé một chân chim
sẻ.
Trẻ con mà, có chút đồ ăn thì lập tức vui vẻ, ngậm trong
miệng nói: "Cảm ơn cô."
Hai con chim sẻ bốn chân, còn lại một chân, Trần Bảo Âm xé
xuống, đi đút Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa ghét bỏ quay đầu lại, nói:
"Tránh đi! Không chưa đủ mất mặt!"
Trần Bảo Âm lập tức đi xé ngực con chim, trên ngực vẫn có
chút thịt, nàng đút đến bên miệng Đỗ Kim Hoa: "Như vậy thì sao
chứ?"
Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nhìn nàng, giống như đang nhìn kẻ ngốc.
Bà là người thèm thịt đến mức như vậy sao? Tức giận nói: "Đi đi,
ăn của con đi."
Bây giờ lão thái thái đã học được khôn khéo, không phải lần
nào Trần Bảo Âm cũng có thể đút vào miệng bà. Cười hì hì, tự
mình ăn.
Đỗ Kim Hoa thấy nàng ăn vô tâm vô phế thì lập tức nói: "Ta
còn tưởng rằng con không chịu ăn."
Dừng một chút, Trần Bảo Âm nói: "Vì sao con lại không ăn?"
"Con biết vì sao con không ăn." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái,
hừ cười một tiếng.
Không phải mới tức giận với người ta sao?
Chuyện này Đỗ Kim Hoa đã biết, là Cố Thư Dung nói, giải thích
một lần, nói nàng ấy không có ý đó, đương nhiên Cố Đình Viễn
cũng không có, mong Bảo Âm tuyệt đối đừng hiểu lầm.
"Hiểu lầm cái gì? Cũng không có chuyện gì cả." Đỗ Kim Hoa
nói.
Hai nhà còn chưa định, hiểu lầm cái gì chứ? Mất mặt. Tuy
nhiên cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng biết vì sao khuê nữ tức giận trở
về, trong lòng thầm nghĩ, họ Cố nhìn thành thật, không ngờ còn
rất hấp dẫn người khác.
Trong lòng bà chút lẩm bẩm, nam nhân này có sức hút với
người khác, cũng không phải chuyện tốt. Thế nhưng, diện mạo
của Cố Đình Viễn đẹp trai, tính tình tốt, cũng không có khả năng
không khiến người khác để ý. Dù sao suy nghĩ của hắn đứng đắn
là được, cái khác không nên ép buộc.
"Ta sẽ ăn!" Trần Bảo Âm đỏ mặt còn cứng miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment