Tại sao nàng không ăn chứ? Nàng chỉ tức giận chứ chưa từng
nói không suy xét đến hắn. Tại sao nàng lại không ăn? Nó rất
ngon.
Đỗ Kim Hoa cười nhạo một tiếng, nói: "Ăn, con ăn đi."
Trong lòng bà nhẹ nhõm. May mắn khuê nữ không phải là một
con lừa bướng bỉnh. Nếu là vì như vậy mà giận dỗi, ngay cả người
ta tặng đồ cũng không chịu ăn thì đúng là ngốc nghếch.
Trong nhà muốn nuôi một con chó nhỏ, vui mừng nhất là Lan
Lan.
Từ lần trước Trần Đại Lang đồng ý một câu, nàng liền nhớ kỹ,
nhưng thời gian này trong nhà bận rộn nên đã quên mất việc này.
Nàng luôn luôn hiểu chuyện, tuy rằng mất mát nhưng vẫn không
năn nỉ. Trên bàn cơm biết sẽ được nuôi chó con, nàng vô cùng
vui sướng!
"Cháu thích như vậy thì để cho cháu nuôi đi." Đỗ Kim Hoa nói
Lan Lan vội vàng gật đầu: "Cháu sẽ nuôi nó thật tốt!"
Trần Nhị Lang từ trong chén cơm ngẩng đầu, nói: "Hay là hỏi
Cố huynh đệ một chút xem có bắt một con không? Hai tỷ đệ bọn
họ ở phía bắc, nuôi một con chó con cũng cảnh giác một chút."
Đỗ Kim Hoa lập tức nói: "Vậy đợi lát nữa con đi hỏi một chút."
"Haiz." Trần Nhị Lang lại cúi đầu đi ăn cơm.
Ngày hôm sau, Trần Hữu Phúc từ thôn bên cạnh ôm hai con
chó nhỏ về. Một con toàn thân đều là lông màu vàng, một con
bốn chân trắng như tuyết, Lan Lan liếc mắt một cái lập tức nhìn
trúng con chó nhỏ có chân màu trắng kia, nói: "Gia gia, cháu
muốn con này!"
"Được, cho cháu." Trần Hữu Phúc nói. Còn con chó toàn thân
lông vàng kia thì cho Cố gia nuôi.
Trong nhà có chó, đừng nói Lan Lan để ý nhiều thế nào. Chó
con màu vàng nghệ còn chưa đầy tháng, thân thể mềm mại, kêu
tiếng chó nhỏ. Chỉ cần ở nhà là Lan Lan sẽ ôm trong ngực, cho nó
ăn, cho uống nước, vuốt ve lông nó.
Ngay cả buổi tối ngủ nàng cũng muốn ôm nó vào trong chăn
ngủ cùng. Trần Đại Lang không cho phép, nàng lại chờ phụ mẫu
ngủ say thì lặng lẽ xuống giường, ôm chó con đến.
Cả nhà đều biết nàng thích chó nhỏ, động vật nhỏ thì có ai
không thích chứ. Kim Lai và Ngân Lai cũng thích, sẽ đi gọi nó, sờ
sờ rồi bế nó.
"Cô cô, cô không thích đậu nành sao?" Lan Lan thấy cô cô
chưa bao giờ trêu chọc chó con, tò mò hỏi.
Trần Bảo Âm đứng đắn gật đầu: "Cô không thích chó."
"Ồ." Lan Lan nghe xong lập tức không bế chó đến trước mặt
nàng lắc lư nữa.
Trần Bảo Âm cũng cố gắng không để mắt đến con chó.
Đây không phải là chó của nàng.
Nàng chỉ nuôi của mình và nó cũng chỉ nhận một mình nàng là
chủ mình. Nàng cũng sẽ ôm nó, thơm thơm, vuốt ve rồi cho nó
ăn ngon, chơi với nó, nói chuyện với nó.
Cố Đình Viễn lại mấy lần đưa đồ ăn đến, có canh gà hầm, có
thịt viên chiên, có bánh bao chay hấp, Trần Bảo Âm rất nhanh
không giận nổi nữa. Tên nhóc này, làm thịt viên ăn rất ngon.
Lại tình cờ gặp hắn trên đường, nàng sẽ không giả vờ không
nhìn thấy hắn nữa mà đứng yên, nhẹ nhàng gật đầu: "Cố tiên
sinh."
Được nàng chủ động đáp lời, Cố Đình Viễn vô cùng kinh ngạc
và vui mừng, vội vàng đáp lễ: "Trần tiên sinh."
Một câu "Trần tiên sinh" đã làm cho khóe miệng Trần Bảo Âm
khẽ cong lên, gật đầu với hắn rồi đi về phía trước.
Cố Đình Viễn đứng tại chỗ, xoay người nhìn bóng lưng nàng,
nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn. Nàng không còn giận nữa!
Lần sau, làm món gì để đưa cho nàng đây?
Trần Bảo Âm là một con mèo tham ăn. Bản thân nàng biết
nhưng nàng lại không ngờ Cố Đình Viễn cũng biết. Còn tưởng
rằng Cố Đình Viễn đưa đồ ăn chỉ là bởi vì như vậy sẽ không gây
chú ý cũng sẽ không có vẻ quá phù phiếm.
Ăn vài thứ tốt của Cố Đình Viễn, nàng đã không còn tức giận
nữa. Hơn nữa, vốn nàng cũng không có tức giận nghiêm túc mà
nói thì giống như là nhút nhát hơn. Nàng nhìn thấy hắn được
người để ý thì lập tức lo lắng không giữ được hắn, lo lắng mình
nhìn không được.