Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 264

Trần Bảo Âm lập tức nói: "Chúng ta từ từ làm cho hắn không
lêu lổng nữa, không để cho hắn thoáng một cái lại ra ngoài lông
bông. Hắn nhịn lâu như vậy, người thả hắn ra ngoài một chuyến
thì đã sao."
Triệu lão thái thái lập tức vội vàng nói: "Khó khăn lắm nó mới
sửa được, lại đụng vào những thứ kia không phải lại trở nên hư
hỏng sao?"
Đánh bạc là nghiện, thắng tiền hãy thua tiền đều sẽ nghiện,
thật khó khăn Triệu Văn Khúc mới có một thời gian không đụng
vào, sao có thể lại câu hắn?
"Hắn đã sửa được rồi sao?" Trần Bảo Âm nhướng mày: "Nếu
hắn sửa được rồi thì vì sao còn muốn đi ra ngoài?"
Triệu lão thái thái sửng sốt.
"Lúc trước hắn không đi, không phải là không muốn đi mà là
có chuyện khác làm cho hắn phân tâm nên mới không đi." Trần
Bảo Âm nói.
Triệu lão thái thái không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Vậy ngươi
lại tìm cho nó một việc làm. Còn sao chép sách không?"
Lần trước sao chép sách rất có tác dụng, nhốt hắn lâu như
vậy.
"Người phải cho hắn khoan khoái thoải mái." Trần Bảo Âm kiên
nhẫn nói: "Hắn đã chép sách lâu như vậy, ngài không cho hắn
chút ngọt ngào thì hắn muốn hất chân sau."
Triệu Văn Khúc không hoàn toàn giống dân cờ bạc. Con bạc
thuần khiết, Trần Bảo Âm chưa từng thấy qua. Nhưng mà, vừa
đánh bạc, lại sắc, suốt ngày ăn chơi đàn đúm không về nhà thì
nàng gặp qua không ít.
Như Đỗ Kim Hoa mắng nàng, đó gọi là có tiền đốt. Nếu không
có chuyện gì để làm thì sẽ tiêu tiền.
Nhưng bảo Triệu Văn Khúc làm việc thì cũng phải để cho hắn
nghỉ ngơi. Giống như hai ca ca của nàng và tẩu tẩu, mỗi ngày làm
việc vất vả, thỉnh thoảng cũng được nghỉ ngơi để hít thở, cắn hạt
dưa, nói chuyện phiếm, tiêu một chút tiền cho bản thân vui vẻ.
"Sau khi người trở về, bảo hắn đưa một cái lò sưởi tới đây."
Trần Bảo Âm nói: "Trong học đường của ta lạnh lẽo, tay bọn nhỏ
đều bị lạnh, bảo hắn mang bếp và một ít than đến."
Triệu lão thái thái vừa nghe, nàng lại muốn đồ, bản năng cũng
không hài lòng lắm. Cúi mặt, nói: "Nó thậm chí còn không ăn
cơm, có chịu đến không?"
Trần Bảo Âm lập tức nói: "Vậy ngài nói với hắn, chậm nhất là
qua tết Nguyên Tiêu, nếu ta còn không đồng ý thì sẽ không cần
con gái nuôi như ta nữa."
Ba tháng là đủ rồi.
Triệu lão thái thái trừng mắt: "Cái gì?!"
"Đến lúc đó, chúng ta đổi trò mới." Trần Bảo Âm trấn an nói:
"Ký khế thư, người không cần sợ hãi."
Trong lòng Triệu lão thái thái giống như mèo cào, không nhịn
được hỏi: "Đổi chiêu mới gì?"
"Có mấy cái, ta còn chưa nghĩ ra là dùng cái nào." Trần Bảo
Âm lại nói: "Được rồi, không nói với người nưa, ta phải trở về
nhìn bọn nhỏ."
Không nói nhiều với lão thái thái nữa, nàng đứng dậy mở rèm
cỏ ra rồi đi ra ngoài.
Triệu lão thái thái ở phía sau kêu "này này" cũng không gọi
được người quay lại. Đỗ Kim Hoa liếc bà ta một cái, vừa đắc ý
vừa khinh miệt: "Có một số người, chỉ có thể sinh ra cái loại hư
hỏng. Còn một số người thì lại sinh ra cô nương thanh khiết
thông minh."
Bảo Nha Nhi của bà năng lực mạnh! Lão bà tử này tức giận
muốn chết mà vẫn còn phải quay lại xin ý kiến.
Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn bà một cái, đứng
dậy rời đi.
Đỗ Kim Hoa lớn tiếng nói: "Không tiễn."
Triệu gia.
Triệu lão thái thái xuống xe ngựa, cố gắng che đi sự tức giận
và bất bình trên mặt, giả vờ ngu ngơ không biết gì đi tới cửa
phòng Triệu Văn Khúc, gõ cửa.
"Nhi tử." Bà ta chậm rãi nói: "Mẫu thân biết con không muốn
mẫu thân không ép con."
Trong phòng, Triệu Văn Khúc vừa mới thức dậy sau một giấc
ngủ. Ngồi ở bên cạnh bàn, rót một ly nước lạnh, nhìn về phía
cửa.
"Nhưng mà, mẫu thân thật sự rất thích nha đầu kia rồi!" Lúc
nói lời này, Triệu lão thái thái nắm chặt lòng bàn tay, mới không
để cho mình nghiến răng nghiến lợi: "Như vậy, nếu qua năm mới,
qua tết Nguyên Tiêu, nha đầu kia còn không đồng ý thì coi như
thôi!"
Triệu Văn Khúc đang uống nước dừng một chút, buông ly
xuống: "Thật sao?"

Bình Luận (0)
Comment