Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 265

"Haiz!" Triệu lão thái thái lập tức thở dài: "Con người phải có
một số điều phải tự biết rõ. Chúng ta móc tim móc phổi lấy lòng
nàng ta thì cũng phải biết suy nghĩ, đúng không? Ba tháng là đủ
rồi! Nếu nàng ta còn không đồng ý thì đó chính là không có
duyên phận. Mẫu thân chấp nhận!"
Lời này làm cho Triệu Văn Khúc vừa không cam tâm vừa ngột
ngạt.
Dù sao hắn cũng không có nợ nần, trong lòng vẫn hiếu thuận,
thấy mẫu thân ruột của mình hèn mọn muốn nhận nuôi nữ nhi
như thế mà lại không thành nên rất không thoải mái. Một là
không thoải mái hắn không hoàn thành được tâm nguyện của
mẫu thân. Hai là không thoải mái mẫu thân coi trọng người khác
hơn hắn.
"Được rồi." Hắn từ từ đi đến cửa rồi mở cửa ra.
Triệu lão thái thái quá đỗi mừng rỡ: "Nhi tử, con đồng ý rồi
sao?" Tốt như vậy sao? Tiểu nha đầu kia, một câu nói đã khiến
Triệu Văn Khúc đi ra cửa sao? Ha! Sao nàng lại thần thánh như
vậy?
Vẻ mặt Triệu Văn Khúc miễn cưỡng, nói: "Vậy thì đợi đến Tết
Nguyên Tiêu."
"Tốt, tốt!" Triệu lão thái thái vội vàng gật đầu.
Nhìn mẫu thân như vậy, Triệu Văn Khúc càng không khó chịu.
Có phải hắn quá bất hiếu làm cho bà ta vô cùng thất vọng nên
mới coi trọng nha đầu ngông cuồng kia, mới thích như vậy sao?
Mấy năm nay hắn không đàng hoàng, cũng không về nhà, rất
ít khi nói chuyện với lão thái thái, thời điểm mặt đối mặt cũng ít.
Cũng bởi vậy, hắn bỗng nhiên nhận ra lão thái thái tuổi đã cao,
thân hình cũng hơi còng một chút.
Nếu như sau tết Nguyên Tiêu, nha đầu kia vẫn không đồng
ý... Vậy thì hắn sẽ hiếu thuận hiếu thuận với bà ta.
"Nhi tử, con thay mẫu thân đi đưa chút đồ, được không?"
Triệu lão thái thái nhớ tới phân phó của Trần Bảo Âm, lấy lòng
nhìn nhi tử nói.
Triệu Văn Khúc vẻ mặt thản nhiên: "Đưa cái gì?"
"Bếp lò! Và than!" Triệu lão thái thái vội nói: "Ta suy nghĩ,
nàng ở trong thôn dạy học, hôm nay trời rét đậm, lạnh thế nào
chứ? Bọn trẻ lạnh thì không sao nhưng không thể để cho nàng bị
lạnh! Nàng da mịn thịt mềm, trước kia chưa từng trải qua khổ,
hiện tại – –"
"Được rồi!" Triệu Văn Khúc chưa nghe xong đã cắt ngang bà
ta: "Con đi đưa."
Thật sự là không nghe nổi.
Rõ ràng hắn mới là con ruột.
Đói bụng nhiều ngày như vậy, không thấy lão thái thái quan
tâm một câu mà lại để ý đến nữ nhi còn chưa nhận nuôi kia như
vậy.
"Không vội không vội." Triệu lão thái thái đi theo phía sau:
"Nhi tử, con ăn cơm trước, cơm nước xong mới đi."
Bước chân Triệu Văn Khúc chậm lại, khóe miệng không căng
thẳng như vậy nữa: "Ừm."
Mặc dù ăn bánh bao kẹp thịt, nhưng ngủ một giấc dậy thì vẫn
đói bụng.
Triệu Văn Khúc ăn mì nước, nhìn lão thái thái ngồi đối diện vẻ
mặt tha thiết, không nhịn được nói: "Con ăn xong sẽ đi!" Thúc
giục cái gì chứ? Khó chịu.
Triệu lão thái thái vội vàng nói: "Không vội, không vội, con cứ
ăn từ từ." Nhi tử ngốc của bà ta cứ như vậy bị một tiểu nha đầu
nắm được, thật sự là khiến người ta thổn thức.
Triệu Văn Khúc đưa lò sưởi đến.
Không giống với lần trước nắm lấy tay nàng rồi lập tức rời đi,
lần này thái độ của hắn rất ấm áp, cũng rất lễ độ nói: "Mẹ ta lo
lắng ngươi dạy học lạnh nên đã bảo ta đưa tới." Vẻ mặt của hắn
có thêm vài phần kiên nhẫn và thành khẩn, đại khái là biết những
này không còn phải sống quá lâu nữa: "Kính xin cô nương đừng
phụ một chút tấm lòng của bà ấy, hãy nhận lấy."
Trần Bảo Âm nhìn bếp và than, lùi lại hai bước cúi chào nói:
"Vậy ta sẽ thay bọn nhỏ cảm tạ lão thái thái." Nàng nhận đồ vật
nhưng không phải cho chính mình dùng mà cho những đứa trẻ
kia.
Triệu Văn Khúc cười cười, không nói gì khác, chỉ nói: "Cô
nương thật sự là tốt bụng." Không quan tâm nhận cho ai, vẫn do
nàng nhận là được, lại còn đích thân nhận nó. Cái này không phải
là lại lợi dụng Triệu gia sao?
"Cô nương còn có chỗ nào cần ta cống hiến sức lực không?"
Triệu Văn Khúc lại hỏi.

Bình Luận (0)
Comment