Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 266

Còn hơn một tháng nữa là đến tết Nguyên Tiêu, Triệu Văn
Khúc cũng không bỏ cuộc, gia tăng thế tấn công chưa chắc đã có
thể đả động đến nàng. Mỉm cười, ánh mắt thành khẩn: "Cô
nương không cần khách sáo, mời cứ nói."
Trần Bảo Âm suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Trước mắt không
có."
"Vậy khi nào thì có?" Triệu Văn Khúc nói đùa.
Ai ngờ nàng thật sự trả lời: "Năm sau có hai việc."
Năm sau? Triệu Văn Khúc ngẩn ra, lập tức hỏi: "Là chuyện gì?"
Trần Bảo Âm trả lời: "Năm nay các em có thể học xong《Thiên
tự văn》, năm sau ta định dạy chúng《Tam tự kinh》và《Bách
gia tính》, nhưng sách vẫn chưa được sao chép ra."
Cánh tay Triệu Văn Khúc run rẩy. Lại sao chép sách?
"Nếu Triệu công tử rất muốn hỗ trợ vậy thì vì bọn nhỏ chép lại
cho mỗi người một quyển đi." Trần Bảo Âm nói.
Triệu Văn Khúc rất muốn lắc đầu. Mỗi người một bản, cộng lại
là sáu mươi quyển. Hắn vẫn chưa qua năm mới sao? Nhưng nếu
đến năm sau thì nó không có ý nghĩa gì nữa, bởi vì năm sau lão
thái thái sẽ từ bỏ.
Hắn không dám nói, muốn mua cũng chưa chắc đã được? Bởi
vì hắn không có bạc, hiện tại lão thái thái quản lý nghiêm, mấy
ngày mới chịu chi cho hắn một lượng bạc. Một lượng bạc, chỉ có
thể mua một bộ《Tam tự kinh》và《Thiên tự văn》.
"Nếu ta rảnh, thì sẽ vì cô nương chép lại." Không nói gì nữa,
Triệu Văn Khúc chắp tay cáo từ.
Trần Bảo Âm nhìn hắn rời đi, lập tức sai đứa nhỏ nhà gần
nhất: "Đi gọi phụ mẫu ngươi tới, chúng ta nhóm bếp lò đốt than!"
"Oa!" Bọn nhỏ nhao nhao hoan hô, đứa nhỏ bị chỉ đến lập tức
chạy như bay ra ngoài.
Trong trường học có bếp lò, trẻ em sẽ không lạnh nữa. Nàng
dâu của thôn trưởng cũng mượn một ấm đun nước lớn rồi đặt nó
trên bếp và nói: "Bọn nhỏ khát cũng thuận tiện uống nước."
Có lớp học, bàn ghế, có sách còn có bếp lò và nước ấm, hạnh
phúc như thế nào chứ?
Bởi vì điều này mà đến cuối năm rồi vẫn nhiều đứa trẻ không
muốn nghỉ.
"Các ngươi không muốn nghỉ, tiên sinh còn muốn nghỉ." Trần
Bảo Âm cười nói, mắng bọn họ: "Đi thôi đi thôi, sang năm qua
Tết Nguyên Tiêu sẽ khai giảng."
Thi thì đương nhiên vẫn phải thi, mùa đông giấy và bút mực
không dễ tan ra, Trần Bảo Âm lập tức gọi bọn nhỏ đến trước mặt,
kiểm tra bọn họ đọc thuộc lòng, giải nghĩa, ngón tay chấm nước
trà viết trên bàn. Bọn nhỏ trả lời rất tốt, mà ba người trả lời tốt
nhất, Trần Bảo Âm còn có phần thưởng.
"Một người một bộ câu đối." Trần Bảo Âm nói: "Cầm lấy đi."
Để ăn mừng năm mới, câu đối là thứ không thể thiếu, nhưng
năm nay trong nhà không cần phải mua, chỉ cần mua một số giấy
đỏ, tự mình viết là được. Ai bảo gia đình có một người biết chữ
chứ?
Trần Bảo Âm viết khá nhiều, để lại ở nhà mình một ít, cho nhà
đại bá một ít, thưởng cho bọn nhỏ ba bộ, còn có một số bị Trần
Nhị Lang đưa lên trấn, hễ là khách hàng cũ quen mặt thì mỗi
người đều tặng một câu đối, chúc đối phương ăn tết rực rỡ vui
vẻ.
Một câu đối không đáng giá gì, nhưng nhà nào cũng phải dán.
Ngày xưa, người dân trong thôn sẽ đi đến thị trấn để mua hoặc
đến những người có học thức ở các làng khác để xin chữ. Bây giờ
tốt, trong làng có hai người biết viết câu đối, đều rất vui vẻ. Cầm
đồng tiền hoặc là mì gạo trứng gà, tới cửa xin Cố Đình Viễn hoặc
Trần Bảo Âm viết câu đối.
Cố Đình Viễn đều từ chối. Cũng viết mấy bức để cho vài gia
đình trong thôn đã chăm sóc nhà mình, hắn đã viết và đưa đi từ
trước, không cần tiền. Những người khác đến xin hắn lập tức từ
chối nói bận đọc sách, không có thời gian.
Vì thế, những người này lại cầu đến Trần gia, nhờ Trần Bảo Âm
viết. Có thể kiếm được tiền, còn lấy được trứng gà mì gạo, sao lại
không vui chứ?

Bình Luận (0)
Comment