Đại thẩm "ai da" một tiếng, nói: "Bảo Nha Nhi, cũng không
phải là thẩm nói ngươi. Lời này mà một cô nương như ngươi cũng
nói được sao?"
Cố Thư Dung đã nóng đến không chịu nổi, há mồm muốn nói
cái gì, Trần Bảo Âm giữ nàng ấy lại, đón trước tầm mắt đại thẩm
nói: "Ai bảo ta không có một mẫu thân dẫn theo khuê nữ đi cắt
đứt hôn sự của người khác chứ? Nên có việc không phải ta tự
mình làm sao?"
Đỗ Kim Hoa có hung dữ đến đâu nhưng bà muốn mặt mũi, sẽ
không chặn chuyện hôn nhân của người khác, còn làm trò trước
mặt người ta!
"Sao vậy? Sao vậy?" Đại thẩm không để ý khuê nữ lôi kéo, cao
giọng: "Các ngươi lại không đồng ý! Cố gia cầu hôn mấy lần rồi?
Ta nghĩ ngươi không muốn! Các ngươi đã không muốn rồi còn
không cho phép người khác – –"
Bà ta còn chưa dứt lời, Thanh Thanh đã xấu hổ đến mức
không nghe nổi, che mặt bỏ chạy.
"Con chạy cái gì!" Đại thẩm tức giận nói, trong việc đuổi theo
khuê nữ và ở lại, bà ta chọn ở lại, trừng mắt nhìn Trần Bảo Âm
nói: "Thẩm không bắt nạt người. Hôm nay hỏi ngươi một câu,
ngươi có đồng ý cửa thân này của Cố gia không? Nếu ngươi đồng
ý thì sau này thẩm sẽ không đến nữa. Còn nếu ngươi không đồng
ý vậy thì không quản lý được người khác!"
Khi nói chuyện đôi mắt của bà ta lấp lánh. Cho dù Trần Bảo
Nha Nhi có lanh lợi thì cũng chỉ là một tiểu cô nương 15-16 tuổi,
da mặt mỏng! Nàng dám nói đồng ý sao? Cũng không cần đến
này mai, hôm nay sẽ lập tức nói chuyện da mặt dày của nàng
truyền khắp thôn, khiến nàng không thể làm người!
Nếu nàng không đồng ý? Ha, Cố tú tài chính là con rể của bà
ta! Nghĩ tới đây, đại thẩm cực kỳ đắc ý.
Hôn sự tốt như vậy, đương nhiên phải cướp a!
Cơ hội đều là do con người tranh thủ, trên trời sẽ không rơi
vàng xuống. Hơn nữa, cho dù có rơi xuống, vậy cũng phải có
người khom lưng đi nhặt không phải sao?
Cố Đình Viễn chuyển đến thôn, chính là con rể tốt từ trên trời
rơi xuống, đại thẩm mới không quan tâm mất mặt hay đạo đức
gì, đoạt được trong tay mới là lợi ích, khuê nữ của bà ta sẽ gả
cho Cố tú tài!
Chút mánh khóe này, Trần Bảo Âm liếc mắt một cái đã nhìn
thấu. Nàng không để ý tới, quay đầu bỏ đi.
"Trần Bảo Nha, ngươi đừng đi!" Đại thẩm đuổi theo kéo nàng.
Lan Lan tức giận không chịu nổi, nàng tám tuổi, rất nhiều
chuyện nghe có thể hiểu, bình thường chỉ là giả vờ không hiểu
mà thôi, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn đại thẩm, dùng sức
đẩy bà ta một cái: "Đừng bắt nạt cô cô ta! Khi về nhà ta sẽ nói
với nãi nãi ta!"
Tuy rằng nàng gầy nhưng sức lực vẫn có, đẩy đại thẩm ngăn
cản, Trần Bảo Âm đã đi ra một đoạn. Nàng trừng mắt nhìn đại
thẩm một cái, bước chân đuổi theo cô cô.
"Thẩm, người làm gì vậy?" Bà ta vừa quay người lại đã nhìn
thấy khuôn mặt tràn ngập tức giận của Cố Thư Dung.
Đại thẩm còn cười nói: "Tiểu Dung, ngươi đừng tức giận. Ta
nói cho ngươi biết, Trần Bảo Nha không thích hợp với tú tài công
nhà các ngươi. Thanh Thanh nhà ta, ngoan ngoãn, hiền lành..."
Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Cố Thư Dung lập tức xoay
người trở về nhà: "Không tiễn!"
Đóng cửa lại.
"Tiểu Dung – –" Đại thẩm gọi hai tiếng, không thấy cửa mở ra,
nhất thời kéo mặt xuống,"xùy" một tiếng, nói thầm: "Bày trò gì
chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ gả đến đây."
Nói xong, bà ta lại nhìn phòng của Cố Đình Viễn một chút, chỉ
thấy hắn vẫn một mực không đi ra, ngược lại rất hài lòng. Nam
nhân là phải như vậy, không được xen vào chuyện của nữ nhân.
Bà ta tự giác đại thắng một trận, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Trong phòng, Cố Thư Dung phát hiện bên ngoài không có
tiếng động gì, lặng lẽ từ khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy
không có người, mới dậm chân: "Người gì không biết!"
Thật là muốn tức chết!