Vốn bọn họ đến nhà là lấy danh nghĩa xin học kỹ năng thêu
thùa, đương nhiên Cố Thư Dung không thể đuổi người ta. Cho dù
trong lời nói của thẩm khen Thanh Thanh, nhưng bởi vì không
chọc phá nên nàng ấy cũng không thể nói gì, đành phải khen
Thanh Thanh rất tốt, lại đề cập Bảo Âm cũng rất tốt. Nhưng mỗi
lần đều bị đại thẩm cắt đứt, tiếp tục khen Thanh Thanh.
Thanh Thanh là một cô nương tốt, nhưng điều này không
quan trọng, Cố Thư Dung hoảng hốt mở cửa, ra ngoài tìm đệ đệ.
Bảo Âm tức giận bỏ đi! Điều này không ổn, rất không ổn!
Cố Thư Dung ở bên ngoài tìm một vòng cuối cùng cũng tìm
được đệ đệ đang bắt cháu chấu trong một bãi cỏ hoang ven
sông: "A Viễn, không hay rồi!"
Cố Đình Viễn kinh ngạc đứng dậy, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Thư Dung kể lại mọi chuyện cho hắn, gấp gáp đến độ dậm
chân: "Thẩm nói chuyện quá khó nghe. Ngay từ đầu Bảo Nha Nhi
đã không muốn so đo với bà ấy, bây giờ thì tốt rồi!"
Đổi lại ai có thể không tức giận chứ? Nếu là Cố Thư Dung,
nàng ấy cũng tức giận, sẽ không cần cửa hôn sự này nữa! Thực
sự ghê gớm lắm sao? Ai thích cướp thì cướp đi! Nàng ấy không
cần nữa còn không được sao?
Cố Đình Viễn nhíu mày, cũng không bối rối, còn trấn an tỷ tỷ:
"Không cần gấp, Bảo Âm là cô nương nói đạo lý, đệ nói với nàng
một chút, nàng sẽ không tức giận."
"Tỷ biết muội ấy là cô nương biết nói đạo lý." Cố Thư Dung
vẫn rất tức giận: "Đây không phải là làm người ta chịu thiệt thòi
sao?"
Cố Đình Viễn liền nói: "Đệ đi đền tội với nàng."
"Vậy đệ đi thế nào?" Cố Thư Dung lập tức hỏi, chỉ chỉ con châu
chấu trong tay hắn: "Chỉ có cái này sao? Đừng làm người ta khó
coi!"
Cố Đình Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Đệ còn có một cách."
Nói xong, hai tỷ đệ vội vàng về nhà.
Đến trong phòng, Cố Đình Viễn rót nước ấm làm tan nghiên
mực, cầm bút chấm mực.
Ba mươi phút sau, hắn bỏ một cuốn sách vào trong ngực rồi
vội vã nói,"Tỷ tỷ, đệ đi ra ngoài."
"Mau đi đi!" Cố Thư Dung đã sớm chê hắn lằng nhằng, vội
vàng nói.
Cố Đình Viễn vội vàng đi về phía Trần gia.
Rời khỏi tầm nhìn của Cố Thư Dung, trên gương mặt trong
sạch của hắn cuối cùng cũng phủ đầy vẻ không vui. Hắn đã trốn
ra ngoài mà vẫn có thể để người ta làm nàng tức giận. Thật sự là
tai bay vạ gió.
"Tại hạ tới bồi tội với Trần tiểu thư." Đi tới bên ngoài viện của
Trần gia, hắn chắp tay vái chào.
Một lúc lâu cũng không ai để ý đến hắn.
Cái miệng nhỏ lanh lợi của Lan Lan đã kể lại hết mọi chuyện
cho Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa vô cùng tức giận, nghe được âm
thanh của hắn, cũng không chịu đi ra gặp.
Thứ gì chứ! Người ta bắt nạt Bảo Nha Nhi ở trước mặt hắn,
vậy mà hắn lại thờ ơ! Danh tiếng của người đọc sách của hắn
quan trọng như vậy sao? A phi! Đúng là nhìn nhầm hắn!
"Vừa rồi tại hạ không có ở trong nhà, nếu không tất sẽ không
để cho người ta bắt nạt Trần tiểu thư như thế." Đợi một lát,
không thấy người đi ra, Cố Đình Viễn lập tức đứng bên ngoài giải
thích: "Trong lòng tại hạ chỉ có một mình Trần tiểu thư, tuyệt đối
không dám có tâm tư khác, kính xin Trần tiểu thư cho tại hạ cơ
hội bồi tội."
Cuối cùng, Đỗ Kim Hoa đi ra, nói: "Trần tiểu thư, Trần tiểu thư.
Trong thôn này khắp nơi đều là Trần tiểu thư. Ngươi có người nào
trong lòng?"
Không đợi Cố Đình Viễn trả lời, bà lập tức nhíu mày xua tay:
"Ngươi đừng nói! Ta không muốn nghe!"
"Đều là lỗi của tại hạ." Cố Đình Viễn lần nữa cúi bái.
Đỗ Kim Hoa nhìn hắn thì lập tức phiền, hỏi hắn: "Vừa rồi ngươi
không có ở nhà sao? Ngươi đã làm gì?"
Cố Đình Viễn giải thích: "Có khách nữ đến nhà, tại hạ không
tiện, vì thế đã trốn ra ngoài."
Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Ngươi trốn ra ngoài?"
"Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Lần trước, Bảo Âm bởi vậy mà
hiểu lầm, trong lòng tại hạ sợ hãi lo lắng, e sợ Bảo Âm lại hiểu
lầm nên mỗi khi nữ quyến đến nhà, đều sẽ trốn ra ngoài."