Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 280

Nàng ấy mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh. A
Viễn đã làm cái gì vậy?!
"Nàng tới rồi." Cố Đình Viễn đi ra, thấy Trần Bảo Âm, gương
mặt vốn lạnh nhạt nay lại nở nụ cười.
Còn cười! Cười cái gì mà cười? Biết nàng sẽ đến tìm hắn nên
hắn cố ý phải không?
Trong đầu Trần Bảo Âm bị sự tức giận bao trùm lấy, nàng
không thèm nhìn Cố Thư Dung mà túm lấy Cố Đình Viễn đi ra sau
nhà.
Sau nhà không có người, vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.
Nàng mạnh mẽ áp sát hắn vào bức tường: "Ngươi..."
Hai mắt nàng như phun ra lửa, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:
"Giải thích đi!"
Nếu giải thích không làm nàng hài lòng thì việc này chưa xong
đâu!
Cố Đình Viễn bị đè trên vách tường, vẻ mặt không hề bối rối
chút nào, cũng không hề xấu hổ. Trong mắt hắn lóe sáng, dường
như hắn đang thấy rất vui vẻ.
"Là lỗi của ta." Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng.
Trần Bảo Âm trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là lỗi của
ngươi!" Nếu không thì sao? Hắn còn cảm thấy mình rất vô tội hả?
Nàng căm tức nhìn hắn, quát: "Vì sao lại trêu đùa ta?"
Cố Đình Viễn không dám nói, đây không phải là trêu đùa, tuy
rằng ý định ban đầu của hắn không phải như thế nhưng thật sự
cứ để nàng làm thế này thì không ra dáng lắm, nên hắn bèn
xuống nước trước: "Tại hạ muốn trực tiếp chân thành xin lỗi Trần
tiểu thư."
Xin lỗi trực tiếp? Phải rồi, để nàng tức giận đến tìm hắn, chính
là mục đích của hắn.
"Ta mới đi bao lâu..." Trần Bảo Âm vẫn trừng mắt nhìn hắn:
"Mà ngươi đã viết ra được một quyển sách?"
Đó là điều bất khả thi. Hắn hẳn đã viết cuốn sách này từ lâu
lắm rồi, nhiều nhất là vài trang sau khi nàng đi.
Nhưng những trang sau là gì chứ? Là phần còn lại của "Tam
Tự Kinh"!
Hắn vốn muốn dùng "thoại bản" như vậy để trêu chọc nàng!
Bị nàng hung tợn trừng mắt, Cố Đình Viễn không nhịn được
nhếch môi. Nàng đang nhìn chăm chú hắn, trong mắt chỉ có một
mình hắn.
"Không đúng." Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng đây là lỗi của ta."
Trước cửa phòng, vẻ mặt Cố Thư Dung tràn ngập lo lắng, nắm
chặt hai tay đi tới đi lui.
Chỉ nghe tiếng "thùm thụp" trầm đục phát ra từ phía sau nhà,
nghe như là tiếng đấm.
Đánh người à?!
Nàng ấy cả kinh trừng to mắt, là ai đánh ai vậy?
Chắc A Viễn sẽ không đánh người đâu, nếu Bảo Âm bị đánh thì
cũng sẽ không im lặng như vậy, vậy thì Bảo Âm đang đánh A Viễn
sao?
Nàng ấy đứng bất động, cẩn thận nghe lại, âm thanh "thùm
thụp" như tiếng trống, nặng nề dồn dập, nghe thấy vậy trong
lòng nàng ấy cũng sốt ruột theo.
"A Viễn!" Cố Thư Dung nhịn không được sốt ruột lên tiếng:
"Đệ đừng chọc giận Trần tiểu thư!"
Bảo Âm là một cô nương tốt, tiếp xúc lâu như vậy Cố Thư
Dung biết rất rõ tính tình của nàng. Nếu để nàng tức giận đến
mức đánh người thì nhất định là A Viễn đã làm gì đó.
Nàng ấy gấp gáp đến mức không chịu được, A Viễn cũng thật
là, chọc cho người ta nổi giận đùng đùng, còn không dỗ dành cho
tốt mà đang muốn làm cái gì đây?
Nàng ấy vừa dứt lời không lâu, tiếng đấm đã dừng lại.
Hai người trước sau đi ra.
Mặt Trần Bảo Âm đỏ lên, mặt đệ đệ nàng ấy cũng đỏ bừng.
Cố Thư Dung cả kinh ngây ngốc tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại
một ý nghĩ, cơ thể nàng ấy lảo đảo, không khỏi che ngực mình
lại.
"Bảo Âm..." Nàng ấy gọi nàng.
Trần Bảo Âm dừng bước, nhìn về phía nàng ấy chào: "Cố tỷ
tỷ." Rồi nàng mím môi, xoay người rời đi.
Cố Thư Dung lo lắng nhìn bóng lưng nàng, muốn gọi nàng lại
nhưng lại không biết nên nói gì. Đợi đến khi người ta đi xa, mới
quay đầu đánh vào người Cố Đình Viễn: "Tên khốn kiếp!"
Cố Đình Viễn không dám động đậy, chỉ kêu lên: "Tỷ tỷ."
Cố Thư Dung giơ tay, còn muốn đánh hắn nhưng lại nhìn xung
quanh một lượt, túm lấy y phục hắn kéo vào trong phòng.
Vào phòng, nàng ấy mới hạ giọng nói: "Đệ bắt nạt cô nương
nhà người ta?!"
Cố Đình Viễn sửng sốt: "Cái gì?"
"Không, không có." Ngay sau đó hắn xua tay

Bình Luận (0)
Comment