Chỉ là để nàng đánh hắn một trận, cũng không, không tính là
bắt nạt chứ?
"Vậy đệ đỏ mặt cái gì?" Cố Thư Dung trừng hắn: "Mặt Bảo Âm
cũng đỏ!"
Chắc không phải là đánh hắn nên mệt chứ? A, cũng chưa chắc
không có khả năng. Cố Thư Dung lại hỏi: "Sao đệ lại chọc giận
người ta?"
Ánh mắt Cố Đình Viễn nhẹ lại: "Đệ..."
Trong đầu hắn chỉ có hình ảnh lúc nàng đánh hắn, ánh mắt
nàng sáng quắc tỏa sáng, cực kỳ hăng hái, giống như một đám
lửa vậy.
"Bốp, bốp!" Cố Thư Dung lại đánh hắn hai cái, nói: "Đệ, đệ để
ta nói tốt về đệ một chút thì chết sao!"
Vốn tưởng rằng đệ đệ của mình ít ra vẫn là một người thành
thật, nàng ấy luôn luôn rất kiêu ngạo, nói đệ đệ nàng ấy vừa có
tài vừa có sức. Không ngờ, không ngờ... Tức chết nàng ấy mất!
"Lần này đệ muốn đền bù cho người ta như thế nào?" Cố Thư
Dung không nghĩ ra cách nào khác, bèn ngồi bên cạnh bàn rồi vỗ
xuống bàn.
Cố Đình Viễn đã lấy lại tinh thần, biết tỷ tỷ hiểu lầm, hắn thấy
có chút áy náy, vội giải thích rằng: "Cuốn sách lần trước của đệ,
nàng ấy không thích nên đệ viết thêm một quyển cho nàng ấy."
Vậy sao? Chỉ vì vậy mà Bảo Âm tức giận xông tới đánh người?
Cố Thư Dung nửa tin nửa ngờ, đành phải nói: "Vậy đệ viết cho
tốt, đừng chọc giận người ta nữa."
"Vâng." Cố Đình Viễn gật đầu.
Trần Bảo Âm về đến nhà.
"Đã về rồi đó hả?" Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng: "Có
chuyện gì xảy ra vậy?"
Lúc quay về gió tấp vào mặt giúp Trần Bảo Âm tỉnh táo lại, lắc
đầu: "Không có gì."
"Con lừa ai thế?" Đỗ Kim Hoa còn lâu mới tin: "Con nổi giận
đùng đùng chạy ra ngoài như vậy, không có gì mới lạ! Con cứ từ
từ nói cho nương biết."
Trần Bảo Âm giậm chân nói: "Hắn chọc con tức giận! Con đi
đánh hắn một trận! Được chưa?"
Nhất định phải hỏi cho ra mới chịu!
"Con còn đánh người à?" Đỗ Kim Hoa nhướng mày, ngạc nhiên
quan sát nàng: "Không để người khác nhìn thấy chứ?"
Phản ứng kiểu gì đây? Trần Bảo Âm hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ
không ai nhìn thấy thì không sao à? Nghĩ vậy, nàng lắc đầu:
"Không có." Sao nàng lại để người ta nhìn thấy mình đánh người
chứ?
"Coi như con còn biết suy nghĩ." Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói vậy,
bà không hỏi nữa, xoay người đi ra ngoài.
Khuê nữ không chịu thiệt là được, cái khác thì không sao. Về
phần khác, chuyện của người trẻ tuổi, bà cũng không cần hỏi rõ
ràng như vậy.
Bảo Nha Nhi không giống với những hài tử khác. Trong lòng
nàng có tính toán, nhưng vẫn không được lỗ mãng.
Ra khỏi phòng khuê nữ, bà đi thẳng vào phòng đứa con trai
thứ hai: "Thứ tức!"
"Có chuyện gì vậy, nương?" Tôn Ngũ Nương đang nằm trên
giường ăn táo, nhìn sang hỏi.
Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Ngươi sang nhà Hoa thẩm mắng một
trận, buổi tối nương hấp canh trứng cho ngươi ăn!"
Tôn Ngũ Nương "vụt" một tiếng bay từ trên giường xuống,
nói: "Nương, sao người không nói sớm? Con đã sớm muốn đi
mắng con mụ lòng dạ hiểm độc kia rồi, dám bắt nạt Bảo Nha Nhi
của chúng ta, coi chúng ta không ra gì sao? Nương đợi ở đây, để
con đi!"
Nói xong rồi nàng ấy hấp tấp đi ra ngoài.
Cũng không phải nàng ấy vì chén canh trứng kia mà đi, tình
cảm của Bảo Nha Nhi và nàng ấy sao có thể thua một chén canh
trứng chứ? Đây không phải là do trước kia Đỗ Kim Hoa không lên
tiếng nên Tôn Ngũ Nương mới không dám ra ngoài gây chuyện
sao.
Lúc này Đỗ Kim Hoa lên tiếng rồi, nàng ấy cầm một túi hạt
dưa, đi về phía nhà Hoa thẩm. Đứng ở trước cửa nhà Hoa thẩm,
vừa hé miệng đã hô lớn: "Có vài người, đẻ ra đã có tám tầng da
mặt, đắp lên thêm mấy tấm da mặt nữa vẫn vô tư!"
Không biết xấu hổ! Dám cướp hôn sự của Bảo Nha Nhi!
Tôn Ngũ Nương nổi danh là người vô lại, trong thôn cũng
không có bao nhiêu người muốn tiếp xúc với nàng ấy, cũng là bởi
vì nàng ấy nói chuyện không quá bận tâm, cũng không để ý đến
tâm trạng của người khác.