Lần này nàng ấy nghe lời nương đến bới móc Hoa thẩm, phải
gọi là nàng thẳng tính hào hùng, ăn hạt dưa, đứng ở cửa nhà
Hoa thẩm mắng cả buổi chiều.
Khát rồi thì sang nhà bên cạnh xin người ta một chén nước
uống, uống xong tiếp tục đi ra mắng. Cứ nói nàng ấy gả tới đây
mấy năm nay đã thấy không biết bao nhiêu hành động hèn hạ
của Hoa thầm.
Làm gì có chỗ nào cấm nói chuyện chứ? Chỗ nào cũng nói
được.
Ban đầu Hoa thẩm cũng ra mắng chửi lại nàng ấy, nhưng sau
đó sức lực có hạn chống đỡ hết nổi, bèn đóng cửa làm ngơ.
Tôn Ngũ Nương mắng đến chạng vạng tối, đến giờ ăn cơm
mới ngẩng đầu ưỡn ngực rút lui.
"Bảo Nha Nhi, Nhị tẩu trút giận cho ngươi rồi!" Vào cửa, nàng
ấy cao giọng nói.
Trần Bảo Âm đang ở trong phòng viết gì đó.
Được Cố Đình Viễn gợi ý, nàng cảm thấy mình cũng có thể viết
thoại bản. Nói không chừng có thể kiếm tiền ấy chứ?
Nghe thấy Tôn Ngũ Nương nói vậy, ngòi bút nàng dừng lại,
nhớ tới chuyện kia, chuyện không vui đã quên lại tự dưng chiếu
lại trong đầu.
Vô duyên vô cớ bị người ta chán ghét, sao có thể không có
cảm giác gì chứ?
"Đa tạ Nhị tẩu." Nàng đặt bút xuống, đi ra cửa, nói cảm ơn
Tôn Ngũ Nương.
Tôn Ngũ Nương xua tay nói: "Ngươi khách sáo gì chứ? Bọn
đều đã sớm coi ngươi như muội muội của mình. Ai bắt nạt ngươi
thì chính là đang bắt nạt ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua
cho người đó!"
Hoa thẩm bị mắng đến mức xám xịt không dám lộ mặt ra
ngoài. Hơn nữa sau khi biết được Cố Đình Viễn cố ý đến nhà Trần
Bảo Âm xin lỗi, lại vừa thẹn vừa tức.
Thanh Thanh tức đến phát khóc, cũng không có mặt mũi ra
ngoài nữa, Hoa thẩm còn mắng nàng ấy: "Đồ nha đầu nhu
nhược! Ngươi xấu hổ cái gì? Trần Bảo Âm cũng không xấu hổ,
ngươi xấu hổ cái gì?"
Bà ta nuốt không trôi lời nói này của người ta, Cố Đình Viễn
chướng mắt khuê nữ của bà ta, là Cố Đình Viễn không có mắt
nhìn, bà ta ra cửa nói cùng người nói: "Thanh Thanh nhà ta mới
là cô nương tốt! Dịu dàng, hiền lành, biết cương biết nhu! Vậy
Trần Bảo Âm đâu? Biết chữ thì sao chứ? Biết khâu vá bồi bổ
chồng sao? Biết giặt quần áo nấu cơm sao? Nàng ta thì biết cái
quái gì?"
"Lại còn có tính tình mạnh mẽ, các ngươi đều coi nàng ta là
người dịu dàng lễ độ, đó là do không thấy lúc nàng ta khóc lóc
om sòm thôi! Nàng ta ở trước mặt của ta miệng phun ra một câu
vô lễ rồi hai câu vô lễ, răng nanh sắc bén, chống đối trưởng bối,
tú tài nếu cưới nàng ta về chỉ tổ mất mặt!"
Mọi người chưa từng thấy Trần Bảo Âm mạnh mẽ, chỉ thấy bản
lĩnh của nàng. Huống chi, mạnh mẽ thì sao chứ? Người dám nói
nàng thế này thế kia không nhiều lắm, không thấy Triệu tài chủ
nhận nàng làm nghĩa muội sao? Thể diện của nàng cao quý bao
nhiêu chứ!
Lời này lọt vào tai Đỗ Kim Hoa, làm sao bà còn ngồi yên được?
Lập tức đi tìm Hoa thẩm tính sổ.
"Khuê nữ nhà ta đụng chạm gì đến ngươi sao? Ngươi lại còn
nói nàng thế này thế nọ?" Đỗ Kim Hoa không nói hai lời, lập tức
bắt đầu: "Lão nương không giữ mặt mũi cho ngươi nữa! Dám bắt
nạt khuê nữ của ta!"
Hoa thẩm cũng không phải dạng vừa, hai lão thái thái cãi
nhau, thật sự khó phân thắng bại.
Hàng xóm xung quanh tốt bụng khuyên can.
Cố Đình Viễn cũng nghe nói vậy, vội vàng chạy tới: "Trần cô
nương là cô nương tốt nhất trên đời!"
Đỗ Kim Hoa và Hoa thẩm đồng thời dừng tay, nhìn về phía hắn
hỏi: "Trần cô nương nào?"
Cô nương trong thôn này, có rất nhiều cô nương đều là Trần
cô nương!
Cố Đình Viễn nhìn về phía Đỗ Kim Hoa, rồi thu hồi tầm mắt,
mím môi, thẹn thùng nói: "Bảo Âm, Trần Bảo Âm."
Dứt lời, Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi!"
Hoa thẩm như là bị tát mạnh vào mặt, vẻ mặt thất bại, chỉ vào
hắn, tay run rẩy, nói: "Ngươi, ngươi đó! Ngươi đọc sách nhiều,
đọc đến mức hỏng đầu óc rồi! Ngay cả mắt nhìn cũng không tốt!"