Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 283

Nha đầu mạnh mẽ vô lễ như vậy, một chút nữ đức cũng không
có, hắn coi trọng nàng là vì cái gì chứ?!
"Ánh mắt ngươi mới không tốt!" Đỗ Kim Hoa mắng lại một
câu, kéo Cố Đình Viễn rời đi.
Có những lời này của hắn, là đủ rồi. Sau này, xem ai còn
không có mắt nhìn!
Bởi vì Cố Đình Viễn xuất hiện đúng lúc, nói chuyện cũng thống
khoái, Đỗ Kim Hoa đối với hắn cũng hoà hoãn hơn một chút.
"Ngươi là người làm Bảo Nha Nhi tức giận thành như vậy?"
Trên đường trở về, Đỗ Kim Hoa hỏi.
Cố Đình Viễn cúi đầu nói: "Đều là lỗi của vãn bối."
Còn là giả sao? Nếu không chẳng lẽ là lỗi của Bảo Nha Nhi? Đỗ
Kim Hoa cảm thấy hắn nói thật nhảm.
Lại hỏi: "Bảo Nha Nhi đánh ngươi sao? Đánh có đau không?"
Cố Đình Viễn kinh ngạc nói: "Đại nương nghe ai nói?" Lắc đầu:
"Chưa từng có việc này xảy ra."
Vẻ mặt của hắn kinh ngạc như thể vốn không có chuyện gì xảy
ra vậy. Đỗ Kim Hoa suy nghĩ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, là
hắn giả bộ quá giỏi hay là Bảo Nha Nhi gạt người đây?
Nhưng không ai có thể tự nói rằng mình đánh người cả. Đỗ
Kim Hoa bĩu môi, nhìn không ra hắn lại không biết xấu hổ như
vậy.
"Ừ." Đỗ Kim Hoa không nói nữa.
Đi đến cửa nhà, bà hỏi: "Khát không? Uống nước không?"
Cố Đình Viễn ngại ngùng nói: "Uống ạ."
"Chờ bên ngoài chút." Đỗ Kim Hoa nói xong, đi vào trong sân.
Nụ cười trên gương mặt Cố Đình Viễn cứng đờ cả lại. Nhạc
mẫu thật thẳng tính, luôn khiến người ta bất ngờ không kịp đề
phòng.
"Ngươi theo ta vào làm gì?" Nghe tiếng bước chân, Đỗ Kim
Hoa quay đầu, nhíu mày nói.
Cố Đình Viễn tỏ vẻ thành thật nói: "Bên ngoài lạnh."
Hai mắt đánh giá hắn, rốt cuộc Đỗ Kim Hoa cũng không bảo
hắn chờ ở bên ngoài nữa.
Tiểu Cố không phải kẻ thù, cần gì phải đề phòng hắn?
"Vậy ngươi vào đi." Bà nói.
Đầu tiên vào nhà trước đã.
"Vâng." Cố Đình Viễn đi theo phía sau, cùng vào nhà chính.
Nhưng Trần Bảo Âm không ở trong nhà chính, nàng ở trong
phòng của mình, vội vàng viết thoại bản.
Viết thoại bản rất vui vẻ!
Không viết không biết, nàng vừa viết đã giật mình, ngòi bút
của nàng như có hồn vậy, vừa đặt bút viết lên phải nói là cực kỳ
nhẹ nhàng vui vẻ, khoái ý cực kỳ!
Nàng chưa bao giờ biết mình có thiên phú như vậy. Mũi bút
chấm mực, chữ viết tú lệ hiện lên trên giấy, lưu loát thành hàng.
Câu chuyện đã tiến vào nửa sau, Trần Bảo Âm dự định viết
xong sẽ đi tìm nhà sách tự tiến cử phát hành thoại bản của mình.
Thoại bản nàng viết thú vị như vậy sẽ rất được hoan nghênh phải
không? Nghĩ tới đây, trên mặt nàng tràn đầy sự vui vẻ.
Trong nhà chính kế bên, cho đến khi uống xong một chén
nước, Cố Đình Viễn cũng không thấy người mình muốn gặp, đành
chậm rãi đặt chén xuống: "Đa tạ đại nương."
Đỗ Kim Hoa hừ cười một tiếng, mở rèm cỏ ra, nói: "Không
tiễn."
Cố Đình Viễn chắp tay: "Vãn bối cáo từ."
Quay đầu lại đi năm bước, đợi đến khi ra khỏi hàng rào tiểu
viện.
Đến cuối cùng vẫn không thấy mặt người trong lòng, tiếc nuối
thở dài một hơi, hắn lại nhếch khóe môi, bước chân nhẹ nhàng về
nhà. Lại phải uống nước ở nhà Bảo Âm nhiều lần nữa rồi!
Qua mùng sáu, phu thê Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang vội vàng
đẩy xe ra tiếp tục bán thức ăn, bận rộn hẳn lên.
Trần Bảo Âm vội vàng viết thoại bản và chờ đến lúc khai giảng.
Ngược lại Triệu Văn Khúc trước Tết Nguyên Tiêu đưa tới ba
mươi quyển "Tam Tự Kinh" viết tay, nói với Trần Bảo Âm: "Mẹ ta
thật lòng muốn nhận ngươi làm con nuôi, kính xin Trần tiểu thư
nghiêm túc suy nghĩ."
Trần Bảo Âm nhìn quyển "Tam Tự Kinh" trên bàn, không suy
nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu: "Được."
Triệu Văn Khúc sửng sốt, quả thực không thể tin vào tai mình
được, hỏi: "Ngươi, ngươi đồng ý?" Sao hắn có thể tin chứ?
"Ừ." Trần Bảo Âm gật đầu, nhìn hắn nói: "Chúng ta chuẩn bị
hành thức đi."
Triệu Văn Khúc nghe nàng trả lời, quả thực mừng rỡ, thấy
nàng đúng là đang nghiêm túc, không phải đang đùa giỡn hắn,
không khỏi vui mừng nói: "Tốt, tốt, Trần tiểu thư có yêu cầu gì
không?"

Bình Luận (0)
Comment