Trần Bảo Âm lắc đầu: "Lão thái thái đã rất có thành ý rồi."
Triệu Văn Khúc được nàng trả lời như thế, cực kỳ cao hứng:
"A" một tiếng rồi cáo từ, về nhà nói cho Triệu lão thái thái tin tức
tốt này.
"Cái gì?!" Sau khi nghe được tin, Triệu lão thái thái cũng thấy
ngạc nhiên hơn là vui mừng: "Nàng nói nàng đồng ý sao?!"
Sao nàng có thể đồng ý chứ? Nàng có ý gì đây? Trước đó rõ
ràng không đồng ý mà? Sao bây giờ lại đồng ý rồi? Thật sự muốn
bà ta nhận nàng làm con gái nuôi sao?
Trời biết đất biết, bà ta biết Trần Bảo Âm biết đây không phải
là sự thật, chỉ đang diễn một vở tuồng mà thôi.
Triệu Văn Khúc cười nói: "Vâng. Nương, người vui mừng đến
mức choáng váng rồi sao?"
Nhìn xem, vẻ mặt không thể tin được này, làm cho Triệu Văn
Khúc cũng không khỏi vì bà ta mà chua xót. Bà ta đã chờ đợi bao
nhiêu chứ? Đến khi thành công lại còn không dám tin.
Triệu lão thái thái vỗ ngực, nửa thật nửa giả nói: "Ừ, nương
vui mừng đến mức choáng váng."
"Dạ." Triệu Văn Khúc thoải mái nói: "Lúc này thành công rồi,
tâm nguyện của người đã được đền đáp, chắc người đang thấy
rất vui vẻ nhỉ. Còn nghi thức nhận con thì làm sao bây giờ?"
Đầu óc Triệu lão thái thái vẫn còn tê dại, theo bản năng nói:
"Con nói xem nên làm sao bây giờ?"
Triệu Văn Khúc không chút nghĩ ngợi liền nói: "Nương nhận
nuôi con gái phí sức như vậy, bây giờ cuối cùng cũng thành công,
vẫn nên làm lễ lớn một chút thì hơn phải không?"
Triệu lão thái thái nghe vậy cảm thấy rất đau lòng, đây đều là
bạc của bà ta đó!
"Vậy, vậy con đi hỏi thăm một chút xem có thể đặt cỗ bàn ở
Xuân Phong Lâu hay không." Môi Triệu lão thái thái run rẩy, bàn
tay dùng sức nắm lấy cây trượng, cố gắng làm như mình không
có gì bất thường.
Triệu Văn Khúc đáp một tiếng: "Dạ, con đi đây!" Hắn đứng
dậy, bước chân nhẹ nhàng: "Người cứ chờ xem, con nhất định sẽ
khiến người và con gái nuôi bảo bối của người nở mày nở mặt,
nàng ấy phải rất vui mừng khi nhận người làm dưỡng nương!"
Chờ nương nhận con nuôi rồi thì hắn lập tức sẽ tự do! Nghĩ tới
đây, khỏi nói hắn vui vẻ như thế nào, chỉ hận không thể sử dụng
tất cả vốn liếng lập tức hoàn thành chuyện này.
Còn vui vẻ chào đám nô bộc rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng
tựa như hắn là một đứa con cực kỳ hiếu thảo vậy.
Triệu lão thái thái nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nhìn
không chớp mắt, mãi đến khi hắn ra khỏi cửa viện, cuối cùng da
mặt mới run rẩy, nước mắt rơi xuống.
Đứa con hiếu thảo, bà ta có một đứa con hiếu thảo rồi!
Từ khi bà ta đến chỗ Trần Bảo Âm ngỏ ý nhận con đã qua ba
tháng, số lần Triệu Văn Khúc đến sòng bạc có thể đếm được trên
đầu ngón tay, nhất là trong khoảng thời gian lễ mừng năm mới
này, hắn căn bản không hề đi ra ngoài quậy phá, chỉ ở nhà hỗ
trợ, lo liệu công việc lễ mừng năm mới, giống như hắn đã sửa
đổi.
Nhưng chỉ là thoạt nhìn thì thấy vậy, trên thực tế dường như
vẫn không thay đổi! Có một ngày, Triệu lão thái thái thử lòng hắn,
hỏi hắn năm sau cưới vợ không? Vừa hỏi đã biết hỏng rồi.
Sắc mặt Triệu Văn Khúc lúc đó không tốt lắm, cũng không như
thường ngày nói mấy câu ngu xuẩn, nhưng cũng chỉ là không nói
gì mà thôi, quay đầu rời đi ngay, đến sòng bạc chơi bời hai ngày
liền.
Khiến Triệu lão thái thái sợ hãi, mãi đến hai ngày sau hắn về
nhà không thua quá nhiều bạc, mới thoáng yên lòng.
"Chuẩn bị xe!" Bà ta khàn giọng nói.
Bà ta phải đi hỏi Trần Bảo Âm, kế tiếp phải làm sao bây giờ?!
"Vâng, lão thái thái." Nô bộc đáp.
Một lát sau, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa chạy đến thôn
Trần gia ở, đi tới cửa nhà Trần Bảo Âm.
"Trần Bảo Âm!" Bà ta chống cây trượng xuống đất, xuống xe
ngựa, hô lớn.
Trần Bảo Âm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bóng dáng Triệu
lão thái thái, nhướng mày, làm tư thế mời: "Vào nhà rồi nói
chuyện."