Nước trà cũng không có, Đỗ Kim Hoa chán ghét bà ta, ngay cả
cuống trà cũng không muốn cho bà ta uống.
Triệu lão thái thái cũng không muốn uống nước đun vòi mấy
cọng trà nên cũng không thèm để ý, ngồi ở bên cạnh bàn, khuôn
mặt căng thẳng nhìn Trần Bảo Âm hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Người hỏi chuyện sao ta lại đồng ý làm con gái nuôi của
người sao?"Trần Bảo Âm nói.
Triệu lão thái thái nói: "Phải, ngươi muốn làm gì? Không có
chuyện ta nhận ngươi làm con gái nuôi đâu, nói thẳng đi!"
Cũng không phải bà ta ghét bỏ Trần Bảo Âm hay gì, mà là
trong lòng bà ta còn có một tia hy vọng, cuối cùng có thể để
Triệu Văn Khúc lấy nàng làm vợ. Nếu nhận nàng làm con gái nuôi
thì một chút hy vọng cũng không có!
"Được." Trần Bảo Âm gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không có bộ
dáng tức giận chút nào: "Đã như vậy thì người trở về nói với Triệu
công tử để hắn chuẩn bị cho ta một trăm mẫu đất làm quà gặp
mặt."
Cái gì?!
"Sao lại tận một trăm mẫu đất?!" Triệu lão thái thái cả kinh
nói.
Hai mắt bà ta trợn tròn, mãnh liệt vỗ bàn: "Trần Bảo Âm!
Ngươi đi ăn cướp hả!"
Đỗ Kim Hoa ở một bên thấy vậy nhất thời cả giận nói: "Triệu
bà tử, bà nói chuyện cho đàng hoàng! Còn không thì cút ra ngoài
đi!"
Thật là, không thể nghe Bảo Nha Nhi nàng nói hết lời sao?
Chưa gì đã vội vàng gào khóc, chẳng ra cái dạng gì!
Triệu lão thái thái vẫn để ý xưng hô "Triệu bà tử", nghe vậy
nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn bà.
Trần Bảo Âm kéo lực chú ý của bà ta trở lại: "Người nghe ta
nói đã."
"Người không chịu cho ta một trăm mẫu đất, Triệu công tử tất
nhiên cũng không chịu, có đúng không?" Nàng nói, giọng nói đều
đều mà có lực: "Hắn không chịu, nhưng nếu người kiên trì, hắn
có phải rất nhanh sẽ bị thuyết phục không?"
Triệu lão thái thái sững sờ, nghe nàng nói xong thì hỏi: "Sau
đó thì sao?"
"Sau đó hắn muốn soán quyền đó." Trần Bảo Âm đột nhiên
cười nói: "Hắn muốn tiếp quản gia nghiệp, nắm quyền lực trong
tay mình. Nghĩ theo chiều xấu, hắn lập tức sẽ bị tán gia bại sản.
Nghĩ theo chiều tốt, hắn sẽ không muốn bị thua sạch mà còn
muốn chơi thêm nhiều năm nữa, vậy hắn sẽ tiến bộ."
Triệu lão thái thái giống như đã nghe hiểu, lại giống như
không nghe hiểu, ngửa đầu không chớp mắt nhìn nàng.
"Hắn tiến bộ có phải là chuyện tốt hay không?" Trần Bảo Âm
hỏi: "Chẳng lẽ người không trông mong hắn tiến bộ sao?"
Môi Triệu lão thái thái run rẩy: "Tất nhiên là có, tất nhiên là có
rồi..." Tất nhiên là mong đợi hắn nha vậy! Nhưng bà ta dám nghĩ
đến sao? Thật sự không dám nghĩ tới!
Nhiều năm như vậy, điều Triệu lão thái thái duy nhất dám
mong tưởng chính là hắn nghe lời, ít đánh bạc hơn một chút,
đừng có mãi lăn lộn với đám nữ nhân không ra gì đó nữa.
"Vậy nếu hắn thua sạch thì sao?" Bà ta nhìn chằm chằm Trần
Bảo Âm hỏi.
Trần Bảo Âm cười: "Hắn bị ngu rồi sao? Chỉ một chút mà thua
sạch thì mấy chục năm sau sống thế nào đây?"
"Hơn nữa, người sẽ không ở bên cạnh khuyên can hắn sao?
Bằng không, cứ nhận ta làm con nuôi đi, tóm lại Triệu công tử
vẫn hiếu thuận, sẽ không hoàn toàn không nghe lời người đâu."
Đầu óc Triệu lão thái thái chậm rãi tính toán lại, hiểu ngay từ
đầu Trần Bảo Âm có mục đích gì.
"Ngươi có lý này, sao không chịu nói sớm?" Trên mặt bà ta lộ
ra chút bất mãn.
Sớm nói thì hắn đã sớm thay đổi rồi, đâu cần lăn qua lăn lại
lâu la như vậy? Nếu như ngay từ đầu Trần Bảo Âm gợi cho bà ta
ý này, nói không chừng bà ta đã mua lại mười mẫu đất, chắc
chắn sẽ không vượt quá hai mươi mẫu đất rồi!
Trần Bảo Âm thản nhiên nói: "Nói sớm? Chẳng lẽ từ lúc người
mới gặp ta một lần đã cực kỳ thích ta, muốn tặng ta một trăm
mẫu đất sao? E là Triệu công tử sẽ cho rằng người bị điên rồi tìm
người trừ tà cho người."
Triệu lão thái thái mím môi, không nói gì.
Cũng vậy thôi. Đi lòng vòng dù lãng phí thời gian nhưng vẫn
cần thiết.