Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 286

"Sao hắn lại nghe lời ngươi như vậy?" Triệu lão thái thái tò mò:
"Ngươi nói cái gì là hắn sẽ làm cái đó. Ngươi có thể suy đoán
trước hả?"
Lúc này Đỗ Kim Hoa chen vào nói: "Là khuê nữ nhà ta thông
minh! Sao vậy?"
Triệu lão thái thái liếc bà một cái, chua xót nói: "Con trai ta
năm đó cũng thông minh. Nếu như không phải... Nó đã sớm thi
đỗ tú tài rồi!"
Đỗ Kim Hoa bĩu môi, nói: "Hắn hả? Bị một vũ nữ không biết từ
đâu đi tới quyến rũ, không có tâm tư không có đầu óc học hành
mà còn đòi thi tú tài?"
Nhìn Tiểu Cố xem, người ta mới là tú tài. Thoạt nhìn, hắn
trông có vẻ yếu đuối, mềm mại. Nhưng khi gặp chuyện, hắn
không lùi nửa bước, lúc cần nói sẽ nói dứt khoát thẳng thắn.
"Bà nói cái gì?!" Lời Đỗ Kim Hoa nói như đang chửi người
không ngại vạch trần khuyết điểm, làm cho Triệu lão thái thái
thiếu chút nữa phát hoả nhảy dựng lên.
Đỗ Kim Hoa nói thẳng: "Sao? Có ai không được nói chuyện
này hả? Ai mà không biết Triệu Văn Khúc mười sáu tuổi năm ấy bị
một vũ nữ quyến rũ, mê mệt nàng ta như vậy, Triệu lão gia không
cho hắn cưới người ta, hắn lập tức vò đầu bứt tai, ngày nào cũng
chạy đến kỹ viện, vừa uống rượu vừa đánh bạc, làm được chuyện
tốt gì chứ?"
"Các ngươi nói bậy! Toàn là nói bậy cả!" Triệu lão thái thái lần
này thật sự nhảy dựng lên, giống như bị kim đâm, giọng nói xéo
xắt cực kỳ bén nhọn: "Tất cả toàn nói xấu con ta! Toàn là nói
xấu!"
"Đi, đi về đi!" Đỗ Kim Hoa không kiên nhẫn nói: "Ai mà rảnh
để nói xấu con trai nhà các ngươi. Nói xong chưa? Nói xong thì đi
đi, không tiễn!"
Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn bà, tức giận đến
mức ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng mím môi hừ một tiếng,
quay đầu rời đi.
Đỗ Kim Hoa bĩu môi, cầm lấy khăn lau, lau chỗ bà ta vừa ngồi
bảy tám lần.
"Nương, đến mức đó luôn sao?" Trần Bảo Âm buồn cười nói.
Đỗ Kim Hoa vừa nghe, động tác dừng một chút, nhìn chằm
chằm cái ghế gỗ như đang suy nghĩ: "Nếu không thì để cho cha
con lại nhặt thêm cái cọc gỗ nữa làm cái ghế mới?"
Trần Bảo Âm bật cười.
Sau khi Triệu lão thái thái về đến nhà, gọi lão nô bộc lấy sổ
sách ra, cẩn thận kiểm kê khế đất, ngân lượng, lương thực trong
nhà một lần, hốc mắt dần ươn ướt.
Cái này so với lúc lão gia còn sống, đâu chỉ ít hơn phân nửa
chứ!
Bà ta vuốt ve khế đất, ngân phiếu, trong lòng dần dần đưa ra
quyết định.
Triệu Văn Khúc vừa về đến nhà đã nghe được một tin khó bề
tưởng tượng.
"Cái gì?!"
Cho Trần Bảo Âm một trăm mẫu đất? Triệu Văn Khúc cảm thấy
nương điên rồi.
Một người ngoài! Nghĩa nữ mà thôi! Cho nàng vài mẫu đất là
được, một trăm mẫu đất? Nghĩ gì vậy!
"Không! Phải cho nàng!" Triệu lão thái thái giữ vững quan
điểm: "Đất của ta, ta có quyền quyết định!"
Đúng vậy, gia nghiệp là của bà, từ khi lão gia tử qua đời, một
tay bà gồng gánh mọi việc, Triệu Văn Khúc chưa từng hỏi han dù
chỉ một câu. Bà muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy.
Triệu Văn Khúc nhìn bà, không nói nên lời: "Ngươi mất trí rồi!"
Hắn quay người ra ngoài.
"Lão thái thái có gặp ai không?" Hắn túm lấy một người hầu
hỏi.
Nếu như không có người khác thúc đẩy, Triệu Văn Khúc không
tin lão thái thái sẽ nói chuyện kiểu này, hoàn toàn khác với thái
độ làm người của bà!
"Bẩm đại gia, lão thái thái ngồi xe ngựa ra ngoài." Người hầu
đáp.
Triệu gia chỉ là phú gia ở nông thôn, không phải danh gia vọng
tộc, gia nhân không kín miệng, hỏi bừa là ra.
Lão thái thái từng đến Trần gia thôn.
"À!" Triệu Văn Khúc lập tức cười khinh.
Hắn hỏi Trần Bảo Âm, có yêu cầu gì không? Lúc ấy nàng ta trả
lời như thế nào? Nàng ta nói không có!
Quay lưng đã gạ gẫm lão thái thái cho nàng một trăm mẫu
ruộng!
Sáng sớm hôm sau, Triệu Văn Khúc hùng hổ đến Trần gia
thôn.
"Trần Bảo Âm!" Hắn đứng ngoài khoảng sân có hàng rào hô
lên.

Bình Luận (0)
Comment