Bây giờ không giống như lúc trước, họ có một ít tiền trong tay,
đủ lộ phí lên kinh, đủ để chi trả cho việc khám và bốc thuốc.
"Chúng ta thử thêm một lần nữa." Trần Đại Lang nói: "Nếu đại
phu mà chúng ta gặp lần này chữa được thì đó là số mệnh của
ta. Nếu... nếu vẫn không được, thì đó cũng là số mệnh của ta."
Hắn không muốn thê tử bị việc này ám ảnh thêm nữa. Lần này
chỉ là vô ý cắt vào tay, lần sau thì thế nào?
Họ đã có Lan Lan, sau khi Lan Lan xuất giá, còn có hai đưa
cháu trai Kim Lai và Ngân Lai. Nếu thực sự không được, họ có thể
nhận nuôi một đứa, ít nhất là khi già cả rồi vẫn có người chăm
sóc.
Mấy năm nay, vì chuyện này mà ngày qua ngày bí bách quá,
Trần Đại Lang không muốn sống như vậy nữa.
Tiền Bích Hà không nói gì, nàng vùi mặt vào gối.
Ở ngoài mành, Lan Lan ngồi trên một cái giường khác, ôm lấy
Đậu Nành đã lớn rồi, nhắm mắt thầm cầu nguyện: "Đậu Nành,
ngươi phải phù hộ cho nương của ta mau chóng có đệ đệ."
Từ Trần gia thôn đến kinh thành, đường xá không tính là quá
xa xôi, ngồi xe ngựa thì chỉ mất hai ngày.
Nhưng trong nhà ngoại trừ Trần Bảo Âm, chưa có ai từng ra
khỏi cửa xa như vậy, nơi xa nhất đã từng đến là Lê Hoa trấn.
Mặc dù Trần Đại Lang sinh ra đã cao lớn, nhưng nghĩ đến việc
phải xa nhà, trong lòng vẫn thấy bối rối.
Đỗ Kim Hoa nghe đại nhi tử nói xong, da mặt run lên vài cái,
ngước mắt nói: "Cho nên vợ ngươi lúc trước cắt vào tay là vì nhớ
nhi tử đến mức ngây người sao?"
Lời này không dễ trả lời lắm, mặc dù đó là thật nhưng Trần Đại
Lang chỉ nói: "Nương, chúng ta sẽ chăm sóc Bảo Nha Nhi thật
tốt."
Bảo Nha Nhi có bản lĩnh, lại từng sống ở kinh thành, có nàng ở
bên cạnh, cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều cảm thấy yên
tâm hơn rất nhiều, vì thế họ bèn nói với Đỗ Kim Hoa muốn cho
nàng cùng đi.
"Ngươi có từng nghĩ tới việc Bảo Nha Nhi sẽ thấy đau lòng hay
không?" Đỗ Kim Hoa cũng không trách mắng nhi tử: "Kinh thành
là nơi nào, ngươi có nghĩ tới không?"
Trần Đại Lang sửng sốt, sau đó im lặng một lúc, hắn nói: "Nếu
Bảo Nha Nhi không muốn đi thì bỏ đi."
Cái gì gọi là "không muốn đi thì thôi"? Lửa giận của Đỗ Kim
Hoa lại bùng lên, bà cố gắng không mất bình tĩnh, nói: "Các
ngươi tự đi hỏi nàng đi."
Chuyện giữa bọn nhỏ, Đỗ Kim Hoa sẽ không nhúng tay quá
nhiều.
Bây giờ đã khác trước, Bảo Nha Nhi trở về đã lâu như vậy, sớm
đã thân mật khăng khít với người trong nhà, bà sẽ không cố ý
thiên vị ai. Nếu như Bảo Nha Nhi quyết định muốn đi, bà không
ngăn cản.
"Vâng, nương." Trần Đại Lang nói.
Số lần Trần Đại Lang nói chuyện riêng với Trần Bảo Âm không
nhiều, còn xa mới quen thuộc với nàng như Trần Nhị Lang.
Nhưng hắn dù sao cũng là ca ca ruột, tìm một cơ hội gọi nàng lại
nói: "Bảo Nha Nhi, ca ca có chuyện muốn nói với muội."
"Có chuyện gì vậy?" Trần Bảo Âm hỏi.
Trần Đại Lang nói: "Ca ca và tẩu tẩu của muội muốn đến kinh
thành để cầu thầy trị bệnh." Hắn nói không nhanh: "Chúng ta
không quen thuộc kinh thành, cũng không biết ở kinh thành có y
quán nào tốt, muội có thể đi cùng chúng ta không?"
Nói xong, thấy Trần Bảo Âm cau mày, hắn nhớ tới lời nói của
mẫu thân, lập tức bổ sung: "Nếu không muốn đi thì bỏ đi."
Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ: "Ca ca cần muội, sao muội có
thể từ chối được?" Không phải là kinh thành sao? Nàng còn
không dám trở về gì chứ? Nàng nói một cách sảng khoái rằng:
"Muội đi với ca ca."
Trần Đại Lang rất vui: "Bảo Nha Nhi, cảm ơn muội!"
"Huynh muội nhà mình, không cần nói hai lời." Trần Bảo Âm
cười.
Đỗ Kim Hoa biết được nàng đồng ý, cũng không cảm thấy kinh
ngạc, khuê nữ chính là người hay suy nghĩ đơn giản, người trong
đến trước mặt nàng thỉnh cầu, nàng chưa từng từ chối.
"Ta cũng đi!"
"Cái gì?" Trần Nhị Lang ngạc nhiên hỏi: "Nương, người đi theo
làm gì?"