Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 297

Đỗ Kim Hoa lườm hắn một cái: "Làm gì? Lão nương ra khỏi
cửa, cản trở ngươi à?"
Trần Nhị Lang đau lòng nói: "Nương, con nói vậy khi nào?"
Tôn Vô Nương chuẩn bị động thủ: "Nương, người và đại tẩu,
Bảo Nha Nhi đều đi cả, con cũng muốn đi."
Đỗ Kim Hoa trừng mắt nhìn nàng: "Ta đi để làm chỗ dựa cho
Bảo Nha Nhi, ngươi đi làm gì?" Kinh chính là nơi ăn thịt người, lỡ
như có người bắt nạt Bảo Nha Nhi thì sao? Đặc biệt là đám bằng
hữu cũ của nàng.
Tôn Ngũ Nương nói: "Ta cũng làm chỗ dựa cho Bảo Nha Nhi!"
Trần Nhị Lang thấy vậy, hùa theo: "Nương, chúng ta cùng đi!"
Cũng không phải bộ dạng nghèo khó như trước đây, tất cả cùng
đi kinh thành mở mang kiến thức vậy!
Đỗ Kim Hoa cầm lấy cành mận gai mảnh quất qua: "Đi, đi đi!
Đi hết rồi thì ai trông đứa nhỏ trong nhà? Ai nấu cơm? Ai cho gà
ăn? Tham gia náo nhiệt làm cái gì! Ta thấy các ngươi mà ngứa
mắt! Ở nhà cả đi!"
Cả Trần Nhị Lang và Tôn Ngũ Nương ai cũng thấy thất vọng.
Nhưng họ có thất vọng cũng vô ích, cuối cùng, vợ chồng Trần
Đại Lang, Đỗ Kim Hoa và Trần Bảo Âm lên kinh.
Trần Đại Lang đánh xe, vừa đi vừa hỏi đường, người một nhà
mất hai ngày mới đến kinh thành.
"Chúng ta bố trí ổn thoả trước." Trần Bảo Âm nói: "Tìm một
quán trọ để ở, rửa mặt một phen rồi đến y quán xếp hàng."
Trần Đại Lang kêu "Ai" một tiếng.
Trong lòng hắn tràn đầy khẩn trương, tìm khách điếm, bố trí
đoàn người, Tiền Bích Hà cắn môi ngây người, trong khi Đỗ Kim
Hoa lo lắng nhìn nữ nhi của mình. Bảo Nha Nhi không mặc bộ đồ
mà nàng đã mặc khi bị đuổi về nhà, bây giờ chính là cách ăn mặc
của cô nương bình thường, nếu bằng hữu cũ của nàng nhận ra
nàng thì nàng có mất mặt hay không đây?
Nếu để cho Trần Bảo Âm biết được sự lo lắng của bà, nàng
nhất định sẽ nói: "Nương, người suy nghĩ quá nhiều rồi!" Bằng
hữu cũ của nàng đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu, nào có
chuyện trùng hợp như vậy, ngồi xe trên đường phố, còn tình cờ
nhìn thấy nàng?
Lại nói, hôm qua đủ loại thí dụ như hôm qua chết, cuộc sống
bây giờ của nàng cũng không tồi chút nào, nàng không nhớ được
quá khứ thì có mặt mũi gì để mất chứ.
"Nương nương! Người nhìn thấy sao?" Vạn Phúc Lâu là tửu lâu
ngon nhất kinh thành, chờ chuyện của ca ca tẩu tẩu xong xuôi,
chúng ta đến đó ăn cơm đi! Ta mời!"
Hoài Âm Hầu phu nhân ra khỏi thành dâng hương và cầu phúc
cho hôn sự của nữ nhi Từ Lâm Lang. Trên đường trở về, bà ngồi
trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ chuyện trong phủ.
Đột nhiên, bà nghe thấy một giọng nói vô cùng lanh lảnh:
"Nương, nương!"
Như chim vàng anh ra khỏi thung lũng, chim non nhảy vào
rừng, tiếng trẻ con văng vẳng bên tai khiến tim bà đập loạn nhịp,
bà không khỏi mở to hai mắt nhìn. Là Bảo Âm?
Lập tức, bà mím môi, đè nén sự chua xót trong lòng. Sao có
thể là đứa trẻ đó chứ, nàng đã về nhà rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, cánh tay lại như có ý thức của mình,
vén rèm xe lên.
Bên đường, thiếu nữ ôm cánh tay phụ nhân, mặt mày linh
động, liên tục làm nũng. Nàng rất xinh đẹp, ngay cả y phục thô
sơ cũng không thể che giấu vẻ đẹp của nàng.
Phụ nhân bị nàng ôm vào lòng có mặt mũi thô ráp, tràn đầy vẻ
nghèo khó do cuộc sống mài giũa, vươn ngón tay nhéo lỗ tai
nàng: "Con có bao nhiêu tiền chứ? Hả? Đốt đến mức khắp người
khó chịu sao? Con đãi khách nữa à? Con thử nói lại xem?"
Thiếu nữ cười ranh mãnh nói: "Nói cái gì? Người muốn đánh
con ở trên đường cái sao?"
Phụ nhân làm như không còn cách nào khác với nữ nhi được
chiều chuộng này, giả vờ tức giận buông ra lỗ tai của nàng: "Trần
Bảo Âm, con chờ cho ta!"
Bảo Âm, là nàng.
Nụ cười tươi đẹp của thiếu nữ trùng với khuôn mặt tươi cười
trong trí nhớ. Nàng cũng từng gọi bà vừa nũng nịu vừa không
muốn rời xa. Hoài Âm Hầu phu nhân nhìn một cách kinh ngạc,
trước khi nước chua tràn lên, rút tay, buông rèm xe xuống.

Bình Luận (0)
Comment