Nàng sống vui vẻ là tốt rồi. Hoài Âm Hầu phu nhân nắm chặt
khăn tay, khuôn mặt ung dung tôn quý xinh đẹp như chạm ngọc,
không lộ ra chút cảm xúc nào.
Trần Bảo Âm không biết cố nhân đi qua, nàng với mẫu thân,
ca ca và tẩu tẩu vào ở quán trọ.
Với tính tiết kiệm của Đỗ Kim Hoa, bà vốn chỉ muốn thuê một
căn phòng, ba nữ nhân chen chúc một chút, để cho Trần Đại
Lang ngủ dưới đất nhưng bị Trần Bảo Âm từ chối, nàng nói:
"Nương, con không ngủ được."
Gọi hai căn phòng trọ, một cho Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà,
một cho Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa.
Nghỉ ngơi một lúc xong xuôi, bọn họ đi đến Nhân Tâm đường.
"Đừng lo lắng." Bên ngoài y quán, Trần Bảo Âm ôm cánh tay
của Đỗ Kim Hoa và an ủi bà.
Đỗ Kim Hoa mấp máy môi nói: "Ta lo lắng cái gì chứ? Ta chỉ lo
bọn họ lãng phí tiền thôi!"
Sinh con, còn phải chạy đến kinh thành cầu thầy trị bệnh! Thế
nào, bộ dạng của bọn họ không giống với người ta, đại phu trên
trấn không đủ bản lĩnh, phải đại phu kinh thành mới khám ra
được sao?
Đỗ Kim Hoa không tán thành chuyện đại nhi tử và con dâu lăn
qua lăn lại như vậy, nhưng lần này bọn họ tiêu tiền bạc trong tay
mình, không cần trong nhà bỏ ra một xu nào nên Đỗ Kim Hoa
cũng không quản lý. Quản trời quản đất, bà quản người ta tiêu
tiền như thế nào sao được?
"Nương, người thật là cứng đầu." Trần Bảo Âm cười nói.
Đỗ Kim Hoa tức giận đánh nàng: "Chỉ ngươi biết nhiều thôi!"
Hai người ở bên ngoài chờ đợi, trong lòng hy vọng sẽ có kết
quả tốt.
Bởi vậy, khi Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi ra, nhìn vẻ mặt
trên mặt bọn họ, trong lòng Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa đồng
thời chùng xuống.
"Làm sao vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi trước.
Trần Đại Lang nhìn thoáng qua thê tử bước đi không vững,
mím môi nói: "Đại phu nói không có bệnh."
"Không có bệnh? Tại sao lại như vậy?" Đỗ Kim Hoa chỉ vào con
dâu cả sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căn bản không tin.
Tiền Bích Hà hình như nghe thấy ai đó đang nói chuyện, đôi
mắt bà từ từ tập trung lại, lộ ra vẻ mặt cay đắng: "Nương."
"Chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.
Tiền Bích Hà mở miệng, giọng nói của nàng nhỏ đến mức gần
như không thể nghe thấy, Trần Đại Lang trả lời: "Đại phu nói, cả
hai chúng ta đều không có vấn đề gì. Sở dĩ bọn con không thể
mang thai là do cơ hội chưa đến."
Nói đến đây, trên mặt hắn cũng có chút chua xót.
Đại phu thậm chí không kê thuốc cho họ, nói rằng họ rất khỏe
mạnh và bảo họ về nhà và thư giãn, đứa trẻ sẽ đến.
Đã bao nhiêu năm đứa trẻ không đến, chẳng lẽ là hắn không
thư giãn sao? Trần Đại Lang không tin.
Tiền Bích Hà cũng không tin. Chỉ cảm thấy rằng nhất định là
có bệnh gì đó, đại phu không nhìn ra.
Không sợ đại phu chẩn đoán ra có bệnh, chỉ sợ đại phu không
nhìn ra cái gì. Bọn họ từ xa tới, chẳng lẽ đi một chuyến vô ích rồi
sao?
Đỗ Kim Hoa nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ vào hai người bọn
họ mắng: "Không có bệnh còn không tốt à? Các ngươi muốn có
bệnh sao? Ta thấy đầu óc các ngươi có bệnh rồi đấy! Không tốn
tiền trong lòng khó chịu phải không?"
Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà cúi đầu không nói gì.
Sau khi trở lại quán trọ, Tiền Bích Hà nói câu gì đó, Trần Đại
Lang kiên trì đi tới trước mặt Đỗ Kim Hoa và nói: "Nương, chúng
ta muốn đổi sang một y quán khác khác."
Đỗ Kim Hoa rất tức giận: "Đổi, đổi!"
Hai cái đầu heo này, tuổi còn trẻ, không sinh được nhi tử thì
sốt ruột cái gì? Đầu óc trục trặc khiến người ta không biết nói cái
gì mới được!
Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đến một y quán khác. Điều
khiến người ta vừa mừng rỡ vừa tuyệt vọng chính là đại phu của
y quán đó cũng nói gần giống như vậy.
Tuy nhiên, đại phu của y quán này kê đơn thuốc để điều trị
thân thể, tốn ba lượng bạc, khiến Trần Đại Lang vô cùng đau
lòng, còn Tiền Bích Hà cũng đau lòng đến không hoảng hốt, ôm
túi thuốc, chỉ cảm thấy như đang ôm cục vàng.