Đỗ Kim Hoa nắm lấy tay nàng, tức giận nói: "Không được đi,
không được đi."
Trần Bảo Âm cúi người, hôn lên má bà, phát ra tiếng "chụt" rồi
nhanh chóng đi ra ngoài.
"Cố Đình Viễn!" Nàng đi tới trước ngôi nhà tranh ở đầu phía
bắc của thôn, hô to một tiếng.
Lần này nàng không gọi hắn là Cố tiên sinh nữa.
Không lâu sau, Cố Đình Viễn ra khỏi nhà, trên mặt nở nụ cười
đầy ấm áp: "Bảo Âm."
"Ai cho phép ngươi gọi tên của ta?" Trần Bảo Âm nhẹ nhàng
dậm chân.
Cố Đình Viễn mỉm cười: "Vậy nàng định đánh ta à?"
Không cho phép ai gọi thì hắn lại càng muốn gọi. Nếu nàng
thấy không thoải mái thì hắn cũng không ngại việc bị nàng đánh
một trận đâu?
"Hừ!" Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt: "Tên lưu manh!"
Có cái từ gọi là "tán tỉnh ve vãn", hắn bảo nàng đánh hắn
chẳng khác gì muốn chiếm tiện nghi của nàng đây mà!
Nhưng tâm trạng của nàng lúc này đang rất tốt nên không để
ý lắm. Hơn nữa, nàng là người gọi tên hắn trước mà. Trần Bảo
Âm lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta muốn mời ngươi đến nhà của
trưởng thôn với ta đi một chuyến."
"Được." Cố Đình Viễn gật đầu, sau đó nói: "Vì chuyện gì thế?"
Khi cả hai bước ra ngoài, Trần Bảo Âm giải thích ngắn gọn vấn
đề: "... Ta muốn đặt mua đất tổ cho thôn để sau này đám trẻ có
gia cảnh bần hàn có thể đi học."
Đại gia tộc rất coi trọng việc giáo dục con cái, có một khu đất
tổ được phân chia đặc biệt, ở đó họ sẽ cấp dưỡng cho những đứa
trẻ không đủ khả năng đi học. Trần gia thôn không phải đại gia
tộc gì nên không có đất tổ, trước khi Trần Bảo Âm trở về, hầu
như không có ai hỗ trợ giúp đỡ những đứa trẻ kia đi học cả.
Trần Bảo Âm họ Trần, mặc dù nàng không lớn lên ở Trần gia
thôn nhưng phụ mẫu, ca ca, tẩu tẩu, chất tử và chất nữ của nàng
đều lớn lên ở Trần gia thôn, đây là cội nguồn của nàng.
"Trưởng thôn sẽ vui vì nàng đi chuyến này lắm." Cố Đình Viễn
nghe xong rồi nói.
Trần Bảo Âm muốn lấy ra hai trăm lượng bạc để mua đất tổ
cho thôn, nuôi con cháu trong làng lâu dài, đây là một việc rất có
công đức, trưởng thôn sẽ không từ chối đâu.
Quả nhiên, khi nghe được mục đích khi đến đó của bọn họ,
trưởng thôn vô cùng kinh ngạc, vui vẻ cười nói: "Tốt, tốt lắm! Bảo
Nha Nhi, ngươi có lòng dạ rộng lớn, có tầm nhìn xa trông rộng lại
có phong thái của bậc quân tử nữa! Trần gia tự hào về ngươi!
Con cháu Trần gia vĩnh viễn sẽ không quên cống hiến của ngươi
đâu!"
Ông ấy muốn ghi Trần Bảo Âm vào gia phả để các thế hệ sau
đều biết bọn họ từng có một vị tổ tiên cống hiến đến vậy.
"Tứ thúc công quá lời rồi." Trần Bảo Âm khiêm tốn nói.
Nàng bảo Cố Đình Viễn đi cùng, một là để hắn làm nhân
chứng, hai là thảo luận về việc mời tiên sinh.
Học vấn của nàng không đủ để dạy Tứ Thư Ngũ Kinh cho bọn
trẻ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ mời một vị tiên sinh đàng hoàng
về thôn. Chi phí mời tiên sinh sẽ lấy ra từ đất tổ. Về việc mời vị
tiên sinh nào, Trần Bảo Âm không muốn động đến nhân tình bên
phía kinh thành, nếu Cố Đình Viễn có thể giải quyết thì tốt rồi.
Cố Đình Viễn là một người có học thức, hắn còn là tú tài nữa.
Tiên sinh của hắn và bạn học của hắn ai cũng tài giỏi hết. Hắn sẽ
mời được một vị tiên sinh có tài năng và học vấn, tốt bụng thôi,
chỉ cần người đó yêu quý vùng nông thôn là được.
Thôn trưởng đang bàn bạc việc này với Cố Đình Viễn, Trần Bảo
Âm ở một bên lắng nghe. Trong lúc đó, cháu dâu của trưởng thôn
đến rót trà, lúc nhìn thấy Trần Bảo Âm ngồi ngang hàng với bọn
họ, trong mắt nàng ấy tràn đầy sự kinh ngạc.
Nói chuyện hơn một canh giờ, cuối cùng cũng giải quyết mọi
chuyện xong xuôi. Trần Bảo Âm đồng ý gửi ngân lượng tới sau khi
xem đất xong, Cố Đình Viễn cũng đồng ý tìm một vị tiên sinh cho
thôn.