"Được, được." Trưởng thôn cười tiễn bọn họ đi ra ngoài: "Làm
phiền Cố tiên sinh rồi."
"Ta sẽ cố gắng hết sức mình." Cố Đình Viễn chắp tay.
Nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt trưởng thôn ngày càng
tươi rói hơn, ông ấy ngâm nga một điệu rồi quay trở lại sân.
Trần Bảo Âm ơi Trần Bảo Âm. Ông ấy sớm đã đoán được rằng
với phong cách hành xử ấy của tiểu nha đầu này, sớm muộn gì
nàng cũng tạo phúc cho thôn thôi. Bây giờ thì sao? Sắp có đất tổ
rồi. Có đất tổ rồi thì con cháu của Trần gia sẽ có tương lai hơn.
Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn đi bộ trở về.
"Hôm nay cảm ơn Cố tiên sinh." Trần Bảo Âm nói.
Hắn bằng lòng đứng ra làm nhân chứng cũng như đồng ý sẽ
tìm một vị tiên sinh cho Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nợ hắn một
ân tình.
Sau đó, Cố Đình Viễn nói: "Trần tiểu thư định cảm ơn tại hạ
như thế nào đây?"
Chuyện này...
Trần Bảo Âm cũng chưa nói sẽ không cảm ơn hắn mà, nàng
còn định nói nếu trong nhà có đồ ăn ngon sẽ đưa cho hắn một ít.
Hắn nói như vậy khiến nàng trông có vẻ keo kiệt và bủn xỉn quá,
như thể nàng chỉ định cảm ơn hắn bằng miệng thôi vậy.
"Ngươi muốn cảm ơn cái gì?" Nàng hỏi.
Cố Đình Viễn hỏi: "Muốn cái gì cũng được?"
"Đương nhiên không phải!" Trần Bảo Âm tức giận nói.
Cố Đình Viễn bắt đầu cười, giọng nói dịu dàng. Khi hắn nở nụ
cười nhẹ, trông như có cơn gió mát thổi qua sông vậy, lúc thì
giống gió xuân ấm áp.
Trần Bảo Âm dần dần cắn môi khi lắng nghe. Nàng có tính lúc
thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, bây giờ
nghe thấy giọng nói của hắn hay như vậy, chắc là do trong lòng
nàng rất thích hắn nhỉ?
Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Trần Bảo Âm hiểu rất rõ
rằng nàng rất dễ dàng bị yêu ghét che mắt, nếu nàng thích ai đó
thì nàng sẽ cảm thấy chỗ nào của hắn cũng tốt cả.
"Khi không có ai, ta có thể gọi nàng là Bảo Âm được không?"
Nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của thư sinh vang lên.
Trần Bảo Âm sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắn
tràn đầy ý cười nhưng không tùy tiện chút nào. Ánh mắt ấy mang
theo sự mong đợi và vui sướng lấp lánh sáng ngời. Rốt cuộc hắn
thật sự thích nàng như thế, hay là do nàng nhìn lầm rồi?
Nàng dậm chân một cái, không trả lời hắn mà quay đầu chạy.
Trông nàng cứ như đang chạy trối chết vậy.
Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng chạy đi, hắn đưa tay che
miệng, che lại nụ cười của mình. Chẳng mấy chốc, hắn thầm
nghĩ, hai tháng nữa thôi hắn sẽ đến cầu hôn nàng được rồi. Khi
đó, hắn sẽ quang minh chính đại gọi tên nàng.
Trưởng thôn làm việc rất nhanh chóng, không bao lâu sau ông
ấy đã nhìn trúng một mảnh đất màu mỡ, cũng bàn bạc xong với
người ta rồi. Trần Bảo Âm mang hai trăm lượng ngân phiếu đi tới,
hỏi: "Tứ thúc công, có thể để ý một chút hộ ta hay không?"
Nàng cũng muốn mua một mảnh đất màu mỡ, không vì cái gì
khác, chỉ coi như của hồi môn thôi.
Mất đi hai trăm lượng, trong tay nàng còn có hơn sáu trăm hai
mươi lượng. Số tiền này, nàng không định chia cho người trong
nhà. Ai kiếm được thì tính là của người kiếm được.
Nếu ca ca và tẩu tẩu muốn mở tiệm cơm cần tiền để xoay sở
thì nàng sẽ cho họ vay. Bọn họ cũng phải viết giấy nợ để trả tiền
cho nàng.
"Người cũng biết trong tay ta có bao nhiêu bạc mà." Trần Bảo
Âm thẳng thắn nói: "Càng nhiều càng tốt."
Trưởng thôn gật đầu: "Ta biết rồi."
Tiền Bích Hà chế ra một loại nước ô mai rất được hoan
nghênh, gần đây ở trấn trên bán nước ô mai, buôn bán còn tốt
hơn trước kia nữa. Không chỉ là một quầy hàng, đại ca, đại tẩu
trông một cái quầy, nhị ca nhị tẩu ở một con phố khác cũng mở
thêm quầy nữa.
Sau một mùa hè, bọn họ đã kiếm được chút tiền. Khi thời tiết
trở lạnh, nước ô mai không bán chạy nữa, Tôn Ngũ Nương cũng
được chia tiền nên thấy vô cùng vui sướng.