"Về sau Bảo Nha Nhi gả cho người ta thì ai chia tiền chúng ta
đây?" Cất tiền của mình xong, Tôn Ngũ Nương thuận miệng nói
một câu.
Đỗ Kim Hoa liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không thiếu tiền của
ngươi đâu."
"Lam Lam vẫn còn quá nhỏ." Tôn Ngũ Nương nhìn về phía
phòng phía đông, sau đó nhìn về phía phòng phía tây, thở dài nói:
"Đúng vậy, nếu không thì bọn họ thay thế cũng được."
Bọn trẻ còn nhỏ, cho dù có thể tính toán rõ ràng các khoản
nhưng đây là thu nhập từ việc mua bán của gia đình, một đứa trẻ
nhỏ như vậy không thích hợp để tính toán số tiền tiết kiệm của
gia đình.
"Nhị tẩu, ngươi học không?" Trần Bảo Âm nhìn về phía nàng
ấy, nói: "Nếu muốn học thì muội sẽ dạy cho tẩu."
Tôn Ngũ Nương sửng sốt: "Tẩu sao?"
"Nhà chúng ta phải có người ghi sổ sách chứ." Trần Bảo Âm
nói: "Nương quản lý tiền, tẩu tẩu ghi sổ sách, như thế nào?"
Tôn Ngũ Nương chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ phút này
trong lòng nàng ấy như có đất rung núi chuyển, vừa kinh ngạc
vừa dao động đáp: "Tẩu, tẩu có thể làm được sao?"
"Tẩu tẩu sợ học không được à?" Trần Bảo Âm cười nói.
Tôn Ngũ Nương khẽ cắn môi, nói: "Làm sao có thể chứ? Có
thể sinh ra một đứa trẻ thông minh như Kim Lai thì ta cũng không
thể là kẻ ngốc được! Ta học! Ngày mai ta sẽ học!"
Trần Bảo Âm cười nói: "Được, sau bữa tối ngày mai, muội sẽ
dạy cho tẩu tẩu."
"Bảo Nha Nhi của chúng ta thật rộng lượng." Tôn Ngũ Nương
không khỏi cảm khái thở dài. Những cô nương nhà người ta, nhắc
tới đến gả chồng là xấu hổ né tránh, không đáp lời lại. Bảo Nha
Nhi thì không, nàng tự nhiên hào phóng, thậm chí còn đề nghị
dạy nàng ấy tính toán sổ sách nữa.
Đỗ Kim Hoa liếc nàng ấy một cái, nói: "Cái miệng này của
ngươi, người khác không rộng lượng chút thì sớm đã bị tức chết
rồi."
Tôn Ngũ Nương không biết cách ăn nói, thậm chí còn thường
xuyên bốc đồng, ví dụ như, nàng ấy không nên nói câu vừa rồi.
Trần Bảo Âm phải gả cho người ta, nàng ấy lo lắng không ai ghi
sổ sách thì nói riêng với Đỗ Kim Hoa là được, tại sao lại phải nói
trước mặt Trần Bảo Âm chứ?
Sau khi bị mẹ chồng dạy cho một bài học, Tôn Ngũ Nương nói:
"Ta sai rồi, nương." Nàng ấy lại nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo
Nha Nhi, đừng trách nhị tẩu, nhị tẩu không cố ý."
Những lời này khiến người ta muốn tức giận cũng không được,
cười cũng không được. Trần Bảo Âm nói: "Con sao có thể tức giận
với nhị tẩu được chứ?"
Đỗ Kim Hoa không muốn nhìn nàng nữa, bà vẫy tay nói: "Đi,
đi ngủ đi."
Tôn Ngũ Nương cười nịnh nọt, sau đó túm Trần Nhị Lang rời
đi.
Trần Đại Lang cùng Tiền Bích Hà cũng đi rồi, theo sau là Trần
Bảo Âm.
Sau khi mọi người giải tán, Đỗ Kim Hoa đóng cửa đi ngủ.
Sau khi nằm xuống, mãi một hồi lâu rồi mà bà cũng chẳng ngủ
được. Sắp đến tháng tám rồi, Cố Đình Viễn phải đi tham gia kỳ thi
cử nhân. Hắn có thể vượt qua thi đậu không? Sau khi thi đậu,
hắn có thay lòng đổi dạ không? Bây giờ không đổi nhưng tương
lai thì sao đây?
Hắn làm đại quan rồi, nếu bắt nạt Bảo Nha Nhi thì người trong
nhà có thể chống lưng cho nàng không?
Nghĩ đến đây, bà không ngủ được.
Lúc này, Cố Thư Dung cũng bị mất ngủ.
Mấy ngày nay nàng ấy giúp Cố Đình Viễn thu dọn đồ đạc, hắn
muốn đi phủ thành trước để chuẩn bị thi hương.
Đệ đệ có thể thi đậu sao? Cố Thư Dung ngóng trông mong
hắn có thể thi đậu, không có ai trông mong hơn nàng ấy lúc này
cả vì đây chính là đệ đệ cho nàng ấy một tay nuôi lớn mà.
Nhưng cũng bởi vậy mà nàng ấy thấy phiền não.
Trước kia khi mới chuyển đến, nàng ấy không chịu phiền quấy
được nên đã nói rằng đợi khi đệ đệ thi đỗ xong mới gả cho một
nhà tốt. Nàng ấy thấy lo rằng nếu đệ đệ không thi đậu được thì
mình sẽ bị cười nhạo. Nhưng cũng thấy lo vì nếu đệ đệ thi đỗ thì
nàng ấy phải tìm một nhà chồng mất.