Trần Bảo Âm cười nói: "Không phải nhà chúng ta có núi vàng
sao? Nương, con không phải là núi vàng của nương sao?"
Đỗ Kim Hoa giơ tay, muốn vỗ vỗ lưng nàng một cái, rồi bà lại
không nỡ. Ôm cánh tay của nàng, nói: "Đúng đúng, núi vàng núi
bạc của nương. Ai muốn cướp ngươi đi, nương nhất định phải liều
mạng với người đó!"
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa viện.
"Chào ma ma." Sau khi vào gian nhà chính, nhìn thấy người
đang ngồi ở cạnh bàn, Trần Bảo Âm nhẹ nhàng cúi chào người
đó.
Nàng không còn là thiên kim của Hầu Phủ nữa, nhưng Lý ma
ma là thân tín bên người Hầu phu nhân, tôn trọng bà ấy như tôn
trọng Hầu phu nhân, người ta đã chăm sóc nàng một thời gian
dài, chút tôn trọng ngày nàng vẫn phải có.
"Bảo Âm tiểu thư". Lý ma ma khẽ gật đầu với nàng.
Trần Bảo Âm đỡ Đỗ Kim Hoa ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi
xuống bên cạnh Đỗ Kim Hoa, hỏi: "Không biết ma ma tới đây có
chuyện gì?"
Lý ma ma liếc nhìn về phía Đỗ Kim Hoa.
"Chuyện gì mà ta không thể nghe?" Đỗ Kim Hoa lập tức nói.
Lý ma ma nói: "Vẫn xin Trần lão thái thái bình tĩnh."
Đỗ Kim Hoa kìm nén đến sợ hãi, bà liếc mắt nhìn khuê nữ,
thấy nàng nở nụ cười an ủi: "Nương, con muốn ăn đậu rán,
nương làm cho con một bát được không?"
Khuê nữ muốn ăn, bà còn có thể thế nào nữa? Đỗ Kim Hoa
liếc nhìn Lý ma ma, miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài.
"Có lợi gì thì ma ma có thể nói." Sau khi Đỗ Kim Hoa đi ra
ngoài, nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm nhạt đi.
Thăm nom? Trần Bảo Âm không tin điều đó.
"Phu nhân nhớ tiểu thư." Lý ma ma nói: "Phái ta tới xem một
chút tiểu thư thế nào?"
Hầu phu nhân nhớ nàng. Khi biết mình bị lừa nên lo lắng có
phải hay không.
Điều này không có gì kỳ quái. Một cô nương nuôi mười mấy
năm sao có thể không có chút cảm tình chứ? Trước đó đuổi nàng
ra ngoài là vì tức giận. Hiện tại không còn tức giận nữa liền không
nhịn được nhớ nhung.
Chỉ là người đã bị đuổi đi rồi, không thể đón trở lại được nữa.
Tất cả những gì Hầu phu nhân có thể làm là quan tâm đến nàng
một chút.
"Ta không sao." Trần Bảo Âm trả lời: "Cảm ơn phu nhân đã
quan tâm."
Hầu phu nhân vẫn còn nhớ tới nàng, trong lòng nàng liền dâng
lên chút ấm áp, nhìn Lý ma ma, chân thành nói: "Không biết phu
nhân có khỏe không?"
Nàng cũng nhớ Hầu phu nhân, nhưng không dám nói hay hỏi
gì? Hỏi như thế nào? Ngưỡng cửa của Hầu phủ cao như vậy, nàng
bước vào không được, càng không muốn người ta cảm thấy nàng
đang cố bám víu vào.
"Vẫn như trước vậy." Lý ma ma đáp: "Tiểu thư cũng biết trong
phủ chúng ta có rất nhiều chuyện, phu nhân thường xuyên mệt
mỏi, vừa rồi còn ngã bệnh một trận."
Trần Bảo Âm im lặng.
Sức khỏe của Hầu phu nhân không được tốt lắm. Trong lòng
bà chứa nhiều chuyện, làm nhiều việc, lo lắng nhiều như, thân
thể sao có thể tốt được?
Nhưng bà phải mạnh mẽ, bà không bao giờ nói bất cứ điều gì
ra, khi bà khó chịu cũng sẽ thoa trang điểm che phủ đi để duy trì
sự uy nghiêm của mình. Trần Bảo Âm luôn muốn giúp đỡ nhưng
Hầu phu nhân không tin tưởng nàng, bà luôn chỉ dạy nàng cách
làm như thế nào, dạy cho người hầu làm, chứ chưa bao giờ đem
chuyện giao cho năng làm
"Phu nhân thật cực khổ" Nàng nói.
Trước đây nàng không thể giúp đỡ, bây giờ thì lại càng không
thể.
"Thì có thể như thế nào chứ?" Lý ma ma thở dài nói: "Đây là
số mệnh cả."
Gả vào Hoài Âm Hầu phủ, trở thành Hoài Âm Hầu phu nhân,
chuyện của một đại gia tộc đều đè nặng lên vai bà, bà không
muốn gánh nhưng cũng phải gánh lấy.
Cũng không thể giống như một ít phu nhân có số tốt, sau khi
thành thân là có thể hưởng phúc, chỉ có thể nói đó là số mạng
của Hầu phu nhân.
Môi của Trần Bảo Âm mấp máy, không biết nên nói gì. Trong
lòng có chút khó chịu, nếu Hầu phu nhân vận mệnh không tốt,
vậy Đỗ Kim Hoa thì được coi là gì?