Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 319

Vất vả cả một đời, người chưa nhàn rỗi được một ngày nào,
vậy đó gọi là số mệnh gì?
"Nghe nói tiểu thư định hôn với một thư sinh xuất thân nghèo
khó." Lý ma ma lại nói: "Thư sinh này rất có tài, đã thi đậu cử
nhân rồi?"
"Vâng." Khi nhắc đến Cố Đình Viễn, Trần Bảo Âm có chút vui
vẻ, giọng nói trở nên mềm mại hơn, nàng hơi cúi đầu xuống.
Dưỡng mẫu biết chuyện rồi? Vậy là tới chúc mừng nàng sao?
Phái Lý ma ma tới là muốn dặn dò nàng điều gì?
Đang nghĩ như vậy, nàng bèn nghe thấy Lý ma ma nói: "Bảo
Âm tiểu thư, ngươi còn trẻ, lại sống trong một hoàn cảnh đơn
thuần, có rất nhiều chuyện ngươi không biết."
Trần Bảo Âm giật mình, nàng ngẩng đầu lên.
"Có người nhìn bề ngoài rất tốt, nhưng trong bụng lại đầy vẻ
tính toán." Lý ma ma kể cho nàng nghe một câu chuyện.
Đó là một câu chuyện có thật, có một cô nương xuất thân từ
gia cảnh rất tốt, bị nuôi thành một người có tâm tính ngây thơ, lại
bị một người nam nhân ngang ngược và tham vọng dụ dỗ, nàng
ấy nhất quyết lấy hắn ta, cuối cùng có kết cục bi thảm.
"Trước đây ngươi ở trong phủ thì có phu nhân xem cho, ngây
thơ thì ngây thơ cũng được, cũng không gấp." Lý ma ma thở dài.
Ai có thể nghĩ tới nàng không phải Hầu Phủ tiểu thư, lại bị Hầu
phủ đuổi ra ngoài?
Lại có ai ngờ nàng đã rời đi Hầu gia, còn có thư sinh ánh mắt
ác độc, nhìn thấy trên người nàng có thể có cơ hội thu được lợi
ích rồi sẽ lập mưu hại nàng chứ?
Trần Bảo Âm cảm thấy như trái tim mình bị ném vào chốn
băng tuyết, nàng lạnh đến phát run, đôi môi run rẩy. Vừa rồi, vì
dưỡng mẫu nhớ nàng mà trong lòng ấm áp nay đã bị gió lạnh
tràn vào bên trong.
Họ có phải là cảm thấy nàng không có ưu điểm gì, căn bản
không đáng giá khiến người ta thích? Nếu như có người thích
nàng, nhất định là bởi vì nàng từng là thiên kim của Hoài Âm Hầu
Phủ sao?
"Đa tạ phu nhân đã quan tâm." Trần Bảo Âm siết chặt lòng
bàn tay, ngừng run rẩy, rũ lông mi xuống: "Ta vừa đổi thành họ
Trần, chỉ là một nữ nhân nông dân Trần Bảo Âm, sẽ không gây
phiền toái cho Hầu Phủ."
Người nàng sẻ gả, dù tốt hay xấu, được thế cũng sẽ không
đến cầu vinh hoa, khi mất thế cũng không đến cửa cầu cạnh.
Bọn họ cũng không cần để ý xem nàng gả cho ai!
"Bảo Âm tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy?" Lý ma ma sửng sốt,
sau đó nổi giận: "Phu nhân lo lắng cho ngươi đến mức ngủ không
ngon giấc, ngươi lại đạp đổ tâm ý của người ấy như vậy?"
Bà ấy vốn đang rất hài lòng vì nàng đang nhu thuận tôn kính
như vậy, ai ngờ nàng lại không biết phải trái, lại phụ một mảnh
chân tình của phu nhân.
Trần Bảo Âm mím môi, miệng đắng chát.
Quá lo lắng rồi ngủ không ngon giấc? Lo lắng cho nàng như
vậy? Nếu như nhớ nàng, không quên được nàng, vậy tại sao lại
không để người đến thăm nàng?
Một năm qua, bà có thể sai người mang cơm ngon, áo đẹp,
son phấn hữu dụng đến cho nàng. Nàng thích cái gì, không thích
cái gì từ trước tới giờ đều nói thẳng ra, huống chi là Hầu phủ,
toàn bộ kinh thành đều biết nàng thích cái gì, nàng thích cái gì
không có ai mà không biết cả.
Nếu ngại nàng xa hoa lãng phí, không mang theo gì cũng
chẳng sao. Bà có thể tới gặp nàng mà, kinh thành cách nơi đây
không xa, bà chỉ cần đích thân tới gặp nàng, nhìn nàng một cái,
nói với nàng vài ba câu, như vậy nàng cũng sẽ rất vui vẻ, có thể
cái gì cũng không muốn.
Nhưng mà, không có gì cả.
"Ta không cần bà ấy quan tâm." Trần Bảo Âm cúi đầu nghẹn
ngào, giọng vô tình.
Bà ấy không nên chỉ có một chút, một ít quan tâm như vậy!
Nếu như trong lòng bà giả vờ có nhiều người, nhiều chuyện
như vậy, vậy thì không cần chia ra một phần tình cảm cho nàng.
"Bảo Âm!" Lý ma ma trầm giọng quát: "Đừng có làm càn!"

Bình Luận (0)
Comment