Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 320

Trần Bảo Âm đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng
nói: "Hiện tại ta có rất nhiều người quan tâm đến ta. Nương yêu
ta nhất, huynh tẩu ta cũng rất tốt, cuộc sống bây giờ của ta trôi
qua rất ổn. Làm phiền ma ma trở về bấm báo với phu nhân, một
nữ nhân bất tài như ta không xứng thì bà ấy nhớ nhung."
Lý ma ma bị nàng chặn họng, bà ấy không nói được lời nào,
đưa tay chỉ vào nàng với sắc mặt khó coi: "Ngươi, ngươi. . không
biết phải trái!"
Chuyện như vậy vẫn giống như trước, không có chút thay đổi
nào, vẫn kiêu căng tự do phóng khoáng như vậy!
Bà ấy thở phì phò, tức giận đứng dậy bỏ đi.
Nếu đã như vậy thì tùy ý nàng, coi như phu nhân đã nuôi một
bạch nhãn lang. Lý ma ma đi cũng không quay đầu lại.
Đỗ Kim Hoa ở trong bếp nghe thấy động tĩnh lập tức bỏ xẻng
xuống, chạy vào gian nhà chính.
"Người đâu?!"
Vừa bước vào cửa, bà đã thấy khuê nữ ngồi bên bàn khóc. Bà
sợ hết hồn, sau đó nổi giận nói: "Bà ta bắt nạt con sau?!"
Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt mơ hồ:
"Nương..." Nàng muốn nói, nương ơi, nương tới ôm con một cái.
Những lời mà dưỡng mẫu để cho Lý ma ma truyền lại khiến
nàng đau lòng, nàng vốn rất vui vẻ khi biết dưỡng mẫu còn nhớ
nàng, lại còn phải Lý ma ma đến thăm nàng, nhưng mà thông
qua những lời nói của Lý ma ma thật sự khiến lòng người tổn
thương.
Nước mắt rơi xuống không ngừng được, chạy xuống như suối,
trong lòng nàng vừa ủy khuất lại khổ sở, chỉ muốn rúc vào vòng
tay ấm áp của Đỗ Kim Hoa, lại thấy Đỗ Kim Hoa cau màu quác
mắt nói một câu 'được lắm', ngay sau đó quay người đi ra ngoài.
"Có người! Nhìn giống người! Nhưng chỉ là khoác một tấm da
người thôi!" Đỗ Kim Hoa hai tay chống nạnh, hướng về phía xe
ngựa lớn tiếng nói: "Tâm đen! Gan thối! Toàn thân là nước hôi
thối..."
Lý ma ma vừa mới lên xe ngựa, lập tức mặt tối sầm lại, muốn
đáp lại nhưng miệng mấp máy lại không mở miệng được. Bà ấy
chưa từng cùng với một phụ nhân thô tục như vậy mắng nhau
bao giờ, chỉ cảm thấy như vậy sẽ tổn hại đến địa vị của mình, vì
vậy xanh mặt quát lên: "Còn không đi đi?"
Người đánh xe lập tức giơ roi lên, nói: "Giá!"
Đỗ Kim Hoa vẫn ở phía sau chửi bới: "Đồ thất đức! Không phải
là người! Ta nguyền rủa ngươi ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị
sặc, đi bộ cũng sẽ bị ngã nhào..."
Lý ma ma tức giận đến độ không duy trì được vẻ mặt đoan
trang nữa nữa: "Thật đúng là có khuê nữ như thế nào thì sẽ có
nương như thế!"
Đều không biết phải trái, thô bạo ngang như cua!
Không thể lên nổi mặt bàn mà!
Sau khi trở lại Hầu Phủ và đến chỗ Hầu phu nhân, mặc dù Lý
ma ma rất tức giận nhưng vẫn trung thành với Hầu phu nhân,
nên vẫn nói đầu đuôi ngọn ngành cho phu nhân nghe.
Hầu phu nhân nghe xong, lông mày dần nhíu lại, lo lắng nói:
"Đứa nhỏ này!"
Vẫn cứng đầu như vậy!
Bà quản nàng là vì tốt cho nàng, gả cho một trượng phu có
tâm cơ thâm trầm như vậy thì có gì tốt, không bằng gả cho một
nam nhân biết điều thì hắn sẽ không bắt nạt nàng, có thể nhịn
tính tình của nàng, cả đời không chịu ủy khuất. Nàng còn muốn
đi chỗ nào chứ?
May mắn thay, bà không chỉ nhờ Lý ma ma đi thuyết phục
nàng. Cố nén vẻ phiền não trên mặt, Hầu phu nhân âm thầm cụp
mắt xuống, chỗ Trương quản sự...
Không chỉ Trần Bảo Âm gặp được người của Hầu Phủ, mà gian
nhà tranh ở phía bắc thôn của Cố Đình Viễn còn tiếp một vị khách
không bình thường.
Trương quản sự là cha của chàng trai trẻ đến đưa kẹo cưới
cách đây không lâu, năm xưa ông ta chính là tâm phúc của Hầu
phu nhân, ông ta phụ trách tài sản cực kỳ quan trọng dưới tên
Hầu phu nhân.
Lần này, Hầu phu nhân cử ông ta tới đây là vì coi trọng phần
đời còn lại của Trần Bảo Âm.
"Ta tin rằng Cố công tử là một người thông minh." Sau khi nói
về những dự định trong tương lai, Trương quản sự vuốt râu nói.

Bình Luận (0)
Comment