Một mặt, ông ta cảm thấy Cố Đình Viễn đang phô trương
thanh thế, mặt khác, ông ta lại lo lắng hắn thật sự có bí mật gì
đó, bỏ sót chuyện quan trọng của Hầu phủ.
Nếu là người khác, có lẽ ông ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nhưng
Cố Đình Viễn, Trương quản sự nhìn dáng người trẻ tuổi và thon
gầy của hắn, trong lòng biết rằng hắn là một khối xương cứng.
Mấy năm nay, Trương quản sự gặp qua không ít người, cũng từng
làm không ít việc, ông ta biết rằng một số người trên thế giới này
có xương cứng hơn cả đá.
Nếu ép hỏi hắn, có lẽ có thể cạy được miệng hắn, nhưng nếu
không cạy được...
"Vừa rồi là thái độ của ta vô lễ, mạo phạm Cố công tử." Thay
đổi sự ngạo mạn vừa rồi, ông ta chắp tay xin lỗi Cố Đình Viễn:
"Còn xin Cố công tử rộng lượng, chớ so đo với một kẻ hèn mọn
như tôi."
Ông ta có thể trở thành tâm phúc của Hầu phu nhân không
phải vì ông ta khôn khéo và có năng lực cỡ nào, mà là vì ông ta
trung thành hơn những người khác.
Chỉ cần có thể làm tốt việc sai, mọi thứ đều có thể được gác
lại.
Cố Đình Viễn liếc nhìn ông ta một cái, lại nói: "Không tiễn."
Hắn không chấp nhận một lời xin lỗi. Phải xin lỗi, cũng là
Trương quản sự phía sau người ra mặt xin lỗi. Trương quản sự
còn không xứng.
Sắc mặt của Trương quản sự thay đổi.
"Cố công tử không hề suy xét một chút?" Ông ta trầm giọng
nói.
Cố Đình Viễn làm như không nghe thấy, cúi đầu uống trà.
"Hy vọng Cố công tử có tiền vốn để ngạo mạn!" Trương quản
sự thấy hắn nước đổ lá khoai, hừ lạnh một tiếng, giơ tay vẫy vẫy,
mang theo người đi ra.
Ông ta làm việc không hiệu quả, trở về sẽ bị chủ tử trách phạt.
Nhưng Cố Đình Viễn cũng sẽ phải trả cái giá lớn cho sự ngạo mạn
và cuồng vọng của mình!
Nhà tranh yên tĩnh.
Cố Đình Viễn nhớ lại kiếp trước, Hoàng Thượng gọi hắn vào
thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau và đánh cờ. Hoàng
Thượng nhỏ hơn hắn hai tuổi, tính tình trong mắt không chấp
nhận được một hạt cát, nói với hắn: "Người không thể toàn tâm
toàn ý trung thành với ta..."
Chỉ có một con đường, đó là một ngõ cụt.
Vào thời điểm đó, hắn vừa được thăng chức làm Hàn Lâm Viện
thị độc. Tính theo thời gian, từ giờ trở đi, đại khái bốn năm sau,
Hoài Âm Hầu phủ và gia tộc của Thái Hậu sẽ bị các loại tội danh
như bị phán tịch thu tài sản, đi đày, chém đầu cả nhà.
Hắn vừa rồi đối Trương quản sự nói ba năm là bởi vì hắn sẽ
thăng chức nhanh hơn so với kiếp trước. Nếu Hoài Âm Hầu phủ
tiếp tục gây trở ngại từ bên trong, cản trở hôn sự của hắn với Bảo
Âm...
"A Viễn, vừa rồi là ai vậy? Hắn không phải làm khó dễ ngươi
đi?" Cố Thư Dung đưa trứng gà xong, dắt con chó nhỏ màu vàng
đi dạo trong thôn, thấy Trương quản sự và những người khác rời
đi, mới ôm con chó nhỏ màu vàng về nhà, sau khi vào cửa lập tức
hỏi.
Cố Đình Viễn nói: "Không có, không cần lo lắng." Những
chuyện này hắn cũng không có nói cho Cố Thư Dung, thân thể
của nàng mới khôi phục, hắn cũng không muốn nàng lo lắng: "Tỷ
tỷ, ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện."
Cố Thư Dung nở nụ cười ngồi xuống và nói: "Đệ muốn nói gì
với tỷ? Chọc Bảo Âm sinh khí, muốn tỷ cho lời khuyên?"
Bộ dạng đùa cợt của nàng không khác thường ngày là bao, Cố
Đình Viễn nhìn thẳng vào mắt nàng, lấy ra một cái chén từ trong
khay trà, rót trà, đẩy qua: "Tỷ tỷ, tỷ không phải người bất cẩn, ta
cũng vậy."
Nụ cười trên mặt Cố Thư Dung đông cứng lại, nhớ tới mình
nấu ăn nhầm đường thành muối, không khỏi túm lấy lông của
con chó nhỏ màu vàng dưới chân.
"Tỷ tỷ chưa từng phạm loại sai lầm này." Cố Đình Viễn nhìn
nàng nói: "Tỷ tỷ có tâm sự gì đó."
Mấy năm nay hai người sống nương tựa lẫn nhau, không phải
không gặp được khó xử, nhưng Cố Thư Dung chưa bao giờ bất
cẩn như vậy. Có thể thấy được, chuyện lần này gặp được, không
giống bình thường.