Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 329

"Tỷ tỷ biết không thể giấu đệ." Cố Thư Dung nói.
Nàng cúi đầu vuốt lưng chú chó nhỏ màu vàng, bộ lông ấm áp
khiến lòng nàng vừa đau vừa mềm mại.
Nàng biết mình không thể giấu đệ đệ, nhưng nàng vẫn nghĩ,
có thể giữ nó càng lâu càng tốt. Nàng không muốn làm đệ đệ khó
xử, đã quyết định nếu là gặp được một gia đình không tệ lắm sẽ
gả đi, chỉ là còn chưa hạ quyết tâm.
Nàng sẽ hạ quyết tâm. Còn không phải là gả chồng sao? Có gì
lớn lao đâu. Sau ngần ấy năm, nàng đã sống qua những ngày
khó khăn nhất, vậy còn điều gì mà nàng không thể vượt qua?
"Tỷ tỷ." Cố Đình Viễn gọi một tiếng: "Sau khi phụ mẫu rời đi,
chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Không có tỷ tỷ thì sẽ không
có đệ, tâm nguyện lớn nhất trước kia của đệ chính là trở nên nổi
bật, để tỷ tỷ sống một cuộc sống thật tốt."
Cố Thư Dung cảm động: "A Viễn."
"Thế nhưng, tỷ tỷ có tâm sự lại không nói với đệ." Cố Đình
Viễn nhìn nàng nói: "Tỷ tỷ không tin đệ, hay là coi đệ như người
ngoài?"
"Không phải!" Cố Thư Dung cắn môi phản bác: "A Viễn, tỷ..."
"Không muốn liên lụy đệ? Không muốn làm đệ khó xử?"
Cố Thư Dung không biết nên nhẹ nhõm hay cười khổ, nàng cúi
đầu chạm vào miệng con chó nhỏ màu vàng, con chó nhỏ màu
vàng quay sang liếm tay nàng.
"A Viễn." Đột nhiên đáy lòng dâng lên một loại xúc động, Cố
Thư Dung nhịn không được nói: "Tỷ muốn sống với Kim Quất!"
Kim Quất là tên của con chó nhỏ màu vàng.
Trong mắt Cố Đình Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu: "Tỷ tỷ, ý
của tỷ là..."
Cố Thư Dung vốn không muốn nói.
Tuy nhiên, nàng không thể kiểm soát bản thân: "A Viễn, tỷ tỷ
không muốn gả chồng. Tỷ tỷ muốn sống với đệ, nếu đệ và Bảo
Âm không thích, tỷ, tỷ sẽ..." Sau đó, nàng sẽ sống với Kim Quất.
Kim Quất là một chú chó thông minh, nàng có Kim Quất làm bạn,
cũng đủ rồi.
Cố Đình Viễn ngắt lời nàng: "Tỷ tỷ, tỷ muốn gả thì gả, không
muốn gả thì không gả." Nghe xong lời của nàng, Cố Đình Viễn có
chút tự trách mình, hóa ra tỷ tỷ vẫn luôn đang rầu rĩ việc này, lại
nhẹ nhàng thở ra, đây cũng không phải chuyện gì khó giải quyết:
"Đệ đã nói từ trước rồi, gặp được người tốt thì gả, không gặp
được thì không gả."
Cố Thư Dung nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
"Tỷ tỷ nuôi nấng đệ lớn lên, như tỷ như mẫu." Cố Đình Viễn
nhìn nàng nói: "Đệ cũng không muốn xa tỷ tỷ."
Một câu, lại thắng thiên ngôn vạn ngữ.
"Đệ cũng không muốn xa tỷ tỷ." Nỗi bất an trong lòng Cố Thư
Dung tan thành mây khói.
"A Viễn." Cổ họng nàng nghẹn ngào: "Đệ, đệ nói thật sao?"
Cố Đình Viễn gật đầu nói: "Thật."
Hắn không muốn xa tỷ tỷ.
Chỉ là người ta lớn lên, lập gia đình, khó có thể sống với nhau
mà thôi. Tỷ tỷ sẽ có trượng phu với con cái, hắn sẽ có thê tử với
con cái. Dù là máu mủ ruột thịt nhưng họ đã không còn như xưa,
là duy nhất trong cuộc đời đối phương.
"Đệ chăm chỉ học tập, chính là muốn cho tỷ tỷ sống một cuộc
sống tốt một chút." Cố Đình Viễn tiếp tục nói: "Tỷ tỷ sống tốt,
mới là quan trọng nhất."
Kiếp trước, tỷ tỷ của hắn kết hôn với một kẻ bạc tình bạc
nghĩa, chết yểu. Đối với Cố Đình Viễn, không có gì quan trọng
hơn tỷ tỷ tồn tại, sống thật tốt.
Gả chồng? Nếu tỷ tỷ có người thích, hắn sẽ gả nàng đi ra
ngoài một cách vẻ vang. Nếu không thì không gả, chỉ cần nàng
hạnh phúc là được.
"A Viễn." Cố Thư Dung xúc động nói: "Cảm ơn."
Mọi bất an trong lòng nàng đều tan biến. Tuy nhiên, một lo
lắng mới nhanh chóng xuất hiện: "Bảo Âm, nàng có thể không
thích hay không?"
Cố Đình Viễn không dám cam đoan nói Bảo Âm cũng rất thích
tỷ tỷ sống chung với chúng ta. Bởi vì, kiếp trước không có tỷ tỷ.
Thê tử cùng tỷ tỷ khả năng sẽ có không thoải mái, đó thực sự
là một sự lo lắng khiến người ta hạnh phúc, Cố Đình Viễn nghĩ
trong lòng.
"Đệ đi hỏi nàng." Cố Đình Viễn nói

Bình Luận (0)
Comment