Bà đã nuôi dạy nàng mười lăm năm, bà xinh đẹp và mạnh mẽ,
bà luôn là người mà nàng ngưỡng mộ và sùng kính. Bà đã yêu
nàng mười lăm năm, vốn tưởng rằng sửa về họ Trần, những cái
yêu thương đó đều bị dứt bỏ. Mãi đến lúc này, Trần Bảo Âm mới
nhận ra rằng tất cả những yêu thương đó đều đọng lại dưới đáy
lòng, chưa từng biến mất.
"Ta rất tốt." Nàng cúi đầu, cố nén cảm xúc đến cả người khẽ
run: "Sau này ta cũng sẽ rất tốt, phu nhân đừng lo lắng cho con."
"Ừ." Hầu phu nhân khẽ gật đầu.
Trần Bảo Âm đến kinh thành để nói với dưỡng mẫu rằng đừng
bận tâm đến việc của nàng, nàng không cần bà bận tâm. Nàng sẽ
dùng giọng điệu mạnh mẽ và thái độ kiên quyết để dưỡng mẫu
biết quyết tâm của mình.
Nhưng bây giờ, dù lời nói đã được nói ra, chúng không mạnh
mẽ hay kiên quyết. Dưỡng mẫu sẽ nghiêm túc chứ?
"Mong phu nhân cũng sống thật tốt." Nàng không biết mình
đang nói cái gì, cúi đầu: "Ta sẽ luôn cầu nguyện cho phu nhân."
Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, tí tách, rơi xuống
trên mặt đất.
Một tiếng thở dài từ trên đỉnh đầu truyền đến, khiến nước mắt
của Trần Bảo Âm càng không thể ngăn được, nàng vùi đầu thật
sâu, cắn môi, im lặng.
Tiếng bước chân truyền đến, một tia gió thơm tiến đến, rất
nhanh có một đôi cánh tay mềm mại ôm lấy nàng. Trần Bảo Âm
run rẩy, nhưng vẫn không phát ra âm thanh, chỉ vùi đầu vào vòng
tay quen thuộc nhưng xa lạ này.
Hầu phu nhân ôm đứa con mà mình đã nuôi nấng mười lăm
năm, hai mắt đỏ bừng.
Lúc trước đuổi nàng đi, thậm chí cũng không thấy nàng một
lần, cũng không quan tâm nàng rời đi như thế nào, Hầu phu nhân
luôn rất hối hận.
"Ta không biết tại sao ngươi lại thích hắn." Hầu phu nhân nói:
"Nhưng nếu ngươi đã chọn hắn, ta sẽ không can thiệp nữa."
Hầu phu nhân luôn biết tính khí của Bảo Âm, bướng bỉnh như
một con lừa. Chuyện mà nàng nhận định, ai nói cũng sẽ không
đổi ý.
Trong vòng tay bà, Trần Bảo Âm nhắm chặt mắt, nắm lấy tay
áo bà, nghẹn ngào nói: "Hắn rất tốt."
Hầu phu nhân cười ra tiếng.
Bà không nói gì nữa, chỉ vuốt tóc nàng.
Hầu phu nhân không phải người có tính nhiệt tình, vội buông
Bao Âm ra, ngồi trở lại. Từ trong tay áo rút ra một quyển ngân
phiếu, nói: "Ta sợ là không thể tham dự hôn lễ của ngươi, đây là
tiền biếu, ngươi cầm đi."
Đây là hai ngàn lượng ngân phiếu, vừa rồi bà đi phòng ngủ
thay quần áo, đã chuẩn bị tốt.
Nước mắt của Trần Bảo Âm vẫn chưa được lau đi, nàng thẫn
thờ nhìn một quyển ngân phiếu được đưa đến, rồi nhìn vào mặt
Hầu phu nhân, nàng lắc đầu: "Ta không cần."
Biểu cảm của Hầu phu nhân nhạt xuống: "Ngươi trách ta?"
Trách bà sao?
Vốn là trách. Trách bà vì đã không cần nàng và đuổi nàng đi.
Nhưng mà, nàng vốn không phải nữ nhi của Hầu phủ, vì sao
còn ở lại Hầu phủ không rời đi? Nàng nên bị đưa đi.
"Không." Nàng lắc đầu: "Ta không trách ngài."
Nàng không trách bà vì đã đuổi nàng đi trước đây. Nàng không
thể đổ lỗi cho bà vì đã can thiệp vào hôn sự của nàng bây giờ.
Hầu phu nhân nói: "Vậy thì nhận đi."
Trần Bảo Âm mím môi, chịu đựng và chịu đựng, cuối cùng bộc
phát: "Trong lòng ta đã có người khác!"
Nói đến đây, nước mắt lại trào ra, nàng che đi đôi mắt, không
còn che giấu sự mong manh cùng bi thương trong lòng: "Ta
không thể nhận đồ vật của ngài!"
Đỗ Kim Hoa đối xử với nàng rất tốt và yêu nàng rất nhiều. Họ
nói rồi, không còn nghĩ đến người khác. Làm sao nàng có thể
nhận tiền của dưỡng mẫu?
Hầu phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới "phụt"
một tiếng.
Còn cho là cái gì.
"Thật trẻ con." Bà lắc đầu, có chút buồn cười lại có chút chua
xót. Nghĩ đến lần trước gặp nàng với nông phụ kia trên đường
phố, nàng ôm nông phụ cánh tay xinh xắn đáng yêu, mặt mày
tươi đẹp hoạt bát, trong lòng vừa luyến tiếc, lại có chút thoải mái.
"Thật sự không muốn sao?" Bà nói.
Trần Bảo Âm lắc đầu: "Không."