"Vậy thì tốt." Hầu phu nhân cũng không cố gắng thuyết phục
nàng nữa, thu ngân phiếu lại, nhìn nàng nói: "Ngươi còn có việc
gì khác sao?"
Trần Bảo Âm khóc đến nỗi đầu óc có chút mờ mịt, nàng không
biết nên nói với bà điều gì nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như điều
nàng muốn nói đã nói ra rồi, nên nàng lại lắc đầu.
Hầu phu nhân khẽ gật đầu, nhìn nàng nói: "Vậy ngươi trở về
đi."
Ánh mắt của nàng nhìn qua, phảng phất xuyên thấu thời gian
mười lăm năm, lại phảng phất cách khoảng cách từ kinh thành
đến Trần gia thôn, nhẹ bay như không có chút trọng lượng.
Trần Bảo Âm mím môi, lau nước mắt, nghiêm túc nhìn dưỡng
mẫu với tầm mắt rõ rệt, khắc sâu hình bóng của bà vào lòng, sau
đó cúi đầu: "Phu nhân, bảo trọng."
Lui về phía sau, xoay người.
Khi nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng lại, nhưng
không quay đầu lại: "Người gác cổng Lý bà tử mắng ta, không
cho ta vào."
Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ: "Ta phạt nàng nửa năm
lượng bạc."
Trần Nhị Lang nhìn muội muội khóe mắt hồng hồng đi ra.
Nắm tay siết chặt, bên má bị cắn phồng lên, nhưng lại trầm
mặc, chẳng nói năng gì.
Mãi đến khi ra khỏi phủ, ngồi vào trong xe ngựa, hắn mới nhìn
muội muội đang cúi đầu im lặng hỏi: "Bọn họ bắt nạt muội?"
Trần Bảo Âm lắc đầu: "Không có."
Trần Nhị Lang không tin. Nhớ tới quang cảnh trong phủ khắp
nơi phú quý cao sang, đẹp như tiên cảnh, lại nhớ tới lúc vừa vào
phủ, Lý bà tử gây khó dễ cho bọn họ, trong lòng hắn hừng hực
lửa giận.
"Thật sự không có mà." Nhận thấy sự khác thường trong xe,
Trần Bảo Âm ngẩng đầu, giải thích với Trần Nhị Lang: "Dưỡng
nương của muội muốn gặp muội, đương nhiên không phải để bắt
nạt muội."
Trần Nhị Lang nhìn nàng.
"Chỉ là..." Trần Bảo Âm mím môi, thấp giọng nói: "Trở lại chốn
cũ, muội có chút sầu não mà thôi."
Trần Nhị Lang tạm tin một nửa.
Tính tình Bảo Nha Nhi vừa bướng bỉnh, vừa kiêu ngạo. Cho dù
nàng bị bắt nạt, cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Trần Nhị Lang đưa tay ra xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng buồn
nữa, nhị ca mua kẹo cho muội ăn."
Giọng điệu dỗ trẻ con này khiến muộn phiền trong lòng Trần
Bảo Âm thoáng cái đã biến mất hơn phân nửa, nàng cười khúc
khích, ngẩng đầu nói: "Muội muốn ăn kẹo hồ lô."
"Mua cho muội!" Trần Nhị Lang vung tay lên: "Chúng ta mua
hai xâu, mỗi người một xâu!"
Trần Bảo Âm cười híp mắt nói: "Nhị tẩu nếu biết ca ca ăn vụng
bên ngoài, ca ca đoán xem sau khi trở về ca ca có thể bị đánh
hay không?"
Trần Nhị Lang lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Trần Bảo Âm,
muội thật không có lương tâm, ca ca là vì ai chứ?"
"Hì hì." Trần Bảo Âm cười cười.
Xe ngựa đi theo chỉ dẫn của Trần Bảo Âm chạy tới một con
phố náo nhiệt, khắp nơi đều có cửa hàng nhỏ bán thức ăn và sạp
hàng, còn có người bán hàng rong gánh đòn gánh đi rao bán.
Trần Nhị Lang nhảy xuống xe, mua hai xâu kẹo hồ lô, sau khi
trở về đứng bên ngoài xe ngựa ăn, vừa ăn vừa nói: "Hai xâu hồ lô
ca ca chọn này chắc chắn là hai xâu lớn nhất đỏ nhất ở đó."
"Nhị ca thật giỏi." Trần Bảo Âm phối hợp cổ vũ.
Chẳng mấy chốc nàng đã thay y phục xong.
Y phục mộc mạc kết hợp với trâm gỗ đào, nàng lại trở lại là
Trần Bảo Âm. Mở rèm xe ra, nói với ra bên ngoài: "Nhị ca, ca ca
lên xe đi."
Trần Nhị Lang lập tức nhảy lên, đưa một xâu hồ lô đường còn
nguyên cho nàng, xâu hồ lô kia của hắn chỉ còn lại có hai viên,
ánh mắt hắn lóe sáng nói: "Đi, đi thôi!"
Bọn họ sẽ đi mua sắm.
Khó được dịp đến kinh thành một chuyến, Trần Nhị Lang
không nỡ lập tức trở về ngay, hắn muốn dạo quanh một vòng
ngắm nhìn một chút, rồi mua chút đồ mang về.
Trần Bảo Âm đương nhiên là đi cùng hắn.
Trần Nhị Lang mua cho Tôn Ngũ Nương một cây trâm, tự mua
cho hắn một chuỗi vòng tay hạch đào, còn đâu không mua đồ gì
cho người thân nữa.