Hắn nghe theo lời Đỗ Kim Hoa đã nói, không thiếu ăn không
thiếu mặc, tốn tiền làm gì? Mua đồ mang về cũng chẳng thấy ai
phấn khích, nói không chừng còn có thể bị đánh một trận, hắn
còn lâu mới làm cái chuyện làm ơn mắc oán này.
Trần Bảo Âm thì không mua gì cả. Lần trước từ kinh thành về,
nàng mang về cho Đỗ Kim Hoa một đống đồ ăn, còn mua đồ cho
Đỗ Kim Hoa, kết quả là về đến nhà nàng cũng phải nghe bà lải
nhải.
Ở lại nhà trọ thì phải tốn tiền, vậy nên hai người mua đồ xong
thì lập tức khởi hành.
Người đánh xe ngựa đưa bọn họ đến cửa thôn Trần gia mới rời
đi.
Quay lại Triệu gia, người đánh xe ngựa đi bẩm Triệu Văn Khúc
trước: "Đại gia, bọn họ đến kinh thành, là Trần cô nương bị ôm
nhầm nhà đó, tiểu nhân đã hỏi thăm qua, nàng ta đến nơi nào đó
gọi là Hoài Âm Hầu phủ."
"Nàng ấy vào rồi à?" Triệu Văn Khúc hỏi.
Người đánh xe ngựa trả lời: "Lúc đầu Trần cô nương không đi
vào, sau đó gặp quản sự quen biết nàng ấy thì mới dẫn nàng ấy
vào. Thế nhưng, lúc Trần cô nương đi ra là được người đó cung
kính đưa ra."
Triệu Văn Khúc gật đầu: "Ta biết rồi."
Người đánh xe ngựa thấy hắn không hỏi gì khác thì lui xuống
làm việc.
Triệu Văn Khúc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một
lát sau hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng rồi nhấc chân
ra cửa.
Thôn Trần gia.
"Thế nào? Nói rõ chưa?" Đỗ Kim Hoa cầm lấy cánh tay khuê
nữ hỏi.
Trần Bảo Âm nhìn khuôn mặt thô ráp giản dị cùng ánh mắt
tràn ngập ân cần của bà, một nỗi tủi thân xông thẳng lên đầu.
Rõ ràng không chịu oan ức gì, nhưng trong lòng nàng lại có
một nỗi tủi hờn không nói nên lời, hơi nóng xông lên hốc mắt, rất
muốn nhào vào trong lòng Đỗ Kim Hoa.
"Nói rõ ràng rồi ạ." Nàng kìm nén cơn xúc động, không biểu
hiện ra ngoài dù chỉ là một chút: "Bên kia sẽ không can thiệp vào
chuyện của con nữa."
Đỗ Kim Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói: "Vốn
chính là phải như vậy! Liên quan gì đến bọn họ chứ? Việc vốn
không cần đến bọn họ quản!"
Nhiều chuyện!
Lo chuyện bao đồng!
Nếu là vì tốt cho Bảo Nha Nhi thì bà cũng không nói làm gì.
Nhiều người lo lắng chăm sóc cho Bảo Nha Nhi, bà làm mẹ vui
mừng còn không kịp.
Nhưng bọn họ có vì tốt cho Bảo Nha Nhi hay không?
Tiểu Cố là đứa nhỏ rất ngoan, khác hẳn với bọn họ. Vậy bọn
họ dựa vào đâu nói rằng tiểu Cố không phải người tốt chứ?
"Thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!" Đỗ Kim
Hoa bất mãn lải nhải, nhân duyên tốt như vậy có biết bà phải
thăm dò bao lâu rồi không? Cuối cùng mới viên mãn mà thiếu
chút nữa bị bên kia phá hỏng!
Bà cằn nhằn đến mức trút giận, sau đó nói: "Mệt không? Đói
không? Nương làm cho con bát mì nhé?"
"Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu: "Con muốn thêm trứng chần
nữa."
"Rồi!" Đỗ Kim Hoa lưu loát đáp một tiếng, rồi đi nấu mì cho
nàng.
Không phải chỉ là trứng chần thôi sao? To tát gì chứ! Bà đã
không thể cho khuê nữ mặc y phục bằng tơ lụa đẹp đẽ rồi, còn
không thể cho nàng ăn trứng chần được sao?
Đỗ Kim Hoa một lúc đã nấu xong hai món!
Bát mì sợi trắng vắt mịn, bên trên rắc hành lá xanh trắng cắt
nhỏ, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, lại thêm hai quả trứng chần đặt
bên cạnh được dọn ra bàn nóng hổi.
"Ăn đi." Đỗ Kim Hoa đưa đũa cho nàng.
Trần Bảo Âm nhận lấy đũa, nói: "Cảm ơn nương."
Mì sợi trắng nóng hổi, khói bốc lên hun ướt cả hai mắt nàng.
Nàng cúi đầu gắp một quả trứng chần cắn một miếng, mệt mỏi
trong nháy mắt tan đi hết, cả người từ trong ra ngoài đều ấm lên.
Về đến nhà nàng như được an ủi trong lòng.
Cuộc sống lại khôi phục như thường. Sóng gió duy nhất là,
vòng tay hạch đào Trần Nhị Lang mua bị Trần Hữu Phúc phát hiện
rồi bị ông tịch thu.
"Hừ, cha ngươi còn chưa có vòng để đeo đâu." Trần Hữu Phúc
nói.