Ông cầm cái vòng trong tay, có rảnh thì đi đến nơi đông người,
đeo chuỗi hạt vào tay, còn nói với người ta: "Đứa thứ hai nhà ta
mua cho ta đó."
"Ừ, hắn thật hiếu thảo."
"Đừng thấy hắn cà lơ phất phơ thế chứ hắn hiếu thuận lắm."
Trần Hữu Phúc ông cả đời không có bản lĩnh gì, nhưng con cái
ông đều có bản lĩnh, ông đi đến đâu cũng rất kiêu ngạo.
"Nương!" Trần Nhị Lang tủi thân khóc chạy đến trước mặt Đỗ
Kim Hoa: "Cha cướp đồ của con."
Nhưng hắn lại bị Đỗ Kim Hoa ghét bỏ, đẩy hắn ra: "Cút cút!
Con còn là trẻ con à? Lại còn đi mách với bà đây làm gì?"
Trần Nhị Lang không nghe, đuổi theo bà tiếp tục kể lể:
"Nương, đó là tiền riêng con tích góp được, chúng con kiếm bạc
chỉ có thể được giữ một phần mười số bạc kiếm được thôi!"
Hắn tiết kiệm được ít tiền đó đâu có dễ chứ?
Nhìn đứa con trai khóc lóc thảm thiết, Đỗ Kim Hoa cực kỳ ghét
bỏ: "Ai bảo con mua? Kiếm tiền không dễ dàng còn không biết
tiết kiệm sao? Để con đốt tiền nhiều như vậy khiến nương phát
hoảng mất!"
Oa! Trần Nhị Lang đau khổ muốn chết, liên tục hai ngày không
thể nuốt nồi cơm, u oán nhìn Trần Hữu Phúc, nhưng Trần Hữu
Phúc chỉ là cười ha hả mà nhìn hắn: "Ăn đi, Nhị Lang, bây giờ nhà
chúng ta đủ cơm ăn rồi!"
Nói xong, đưa một cái bánh ngô cho hắn.
Trần Nhị Lang phát hiện cha hắn thật vô tâm. Cuối cùng hết hy
vọng mới quên đi được chuyện chiếc vòng.
Sau khi sóng gió qua đi, trong nhà yên bình trở lại.
Trần Bảo Âm dạy học rất có tâm, bọn trẻ cũng rất thích nàng,
con trai sẽ bắt châu chấu nướng tặng nàng, con gái sẽ hái lá cây
xinh đẹp tặng nàng, Trần Bảo Âm mỗi lần nhận được quà đều rất
vui vẻ.
"Bảo Âm." Hôm đó, Cố Thư Dung cầm một đôi giày đi vào
nhà.
Trần Bảo Âm kinh ngạc nói: "Cố tỷ tỷ, tỷ cho muội sao?"
"Ừ." Cố Thư Dung cười nói: "Muội đi thử xem, vừa chân
không?"
Trần Bảo Âm rất ngượng ngùng nhận lấy. Ngồi xuống bắt đầu
thử giày mới.
Đôi giày vải gấm màu hạnh, thêu cành hoa và bươm bướm,
một đôi giày cực kỳ đẹp. Trần Bảo Âm thử lên chân, kích thước
vừa như in, nàng cảm kích ngẩng đầu: "Rất vừa vặn, Cố tỷ tỷ."
"Vậy là tốt rồi." Cố Thư Dung vừa cười vừa nói: "Ta thấy chân
muội không lớn nên không làm giày lớn."
"Cảm ơn Cố tỷ tỷ." Trần Bảo Âm cởi giày ra, có chút ngượng
ngùng nói.
Cố tỷ tỷ đối xử với nàng quá tốt rồi, còn làm cả giày cho nàng
nữa.
"Khách sáo cái gì chứ." Cố Thư Dung nói: "Sau này đều là
người một nhà cả rồi."
Lúc nói lời này, ngón tay nàng ấy vô thức xoắn lại với nhau.
Nàng ấy làm giày cho Bảo Âm, mục đích cũng không đơn thuần.
Nàng ấy nghĩ, đối xử tốt với Bảo Âm một chút, về sau sinh hoạt
cùng một nơi, Bảo Âm không chê nàng ấy phiền phức là được.
Trần Bảo Âm không biết nàng ấy đang nghĩ gì. Nghe được cụm
"người một nhà", trong lòng có chút ngượng ngùng, nàng hơi gắt
một tiếng: "Cố tỷ tỷ!"
Nàng cất giày đi, nhớ ra điều gì đó hỏi: "Cố tỷ tỷ, lúc trước tỷ
có tâm sự, bây giờ đã giải quyết xong chưa?"
Nàng hòi Cố Đình Viễn, Cố Đình Viễn không nói với nàng. Vốn
dĩ Trần Bảo Âm cũng không định hỏi, nhưng Cố tỷ tỷ đối xử với
nàng quá tốt, nếu nàng không quan tâm một chút, trong lòng sẽ
hơi trăn trở.
"Không có chuyện gì." Cố Thư Dung nói, ánh mắt không dám
nhìn thẳng vào mắt nàng: "Giải quyết xong hết rồi."
A Viễn nói để việc này giao cho hắn.
Nàng ấy coi như là đã giải quyết xong rồi.
"Cố tỷ tỷ, đừng khách sáo với muội mà." Trần Bảo Âm cầm tay
nàng ấy, nghiêm túc nói: "Nếu cần muội giúp đỡ, tỷ chỉ cần mở
miệng nói là muội sẽ đến ngay".
Cố Thư Dung vốn định nói, thật sự không có gì cả. Nhưng
trong lòng hơi lưỡng lự, nàng ấy không khỏi suy nghĩ lại một
chút.
Do dự một chút, nàng ấy cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu muội
muốn nghe, ta sẽ nói cho muội nghe."
"Cố tỷ tỷ cứ nói!" Trần Bảo Âm nói.