Nàng ấy năm nay hai mươi sáu, qua hai năm nữa, làm tổ mẫu
cũng được luôn rồi. Thành thân? Nàng ấy lắc đầu bất lực.
Trần Bảo Âm phồng má muốn nói, vậy thì sao chứ?
Nhưng trong lòng nàng biết, đến cái tuổi này, muốn có một
nhân duyên tốt, rất khó, rất rất khó. Hoặc là làm thiếp thất cho
người khác, hoặc là thành thân với người bị tàn tật.
Nàng muốn an ủi Cố Thư Dung, nhưng không muốn an ủi qua
loa, nói những lời đến chính nàng cũng không muốn tin. Suy nghĩ
một chút rồi nàng nói: "Tỷ sợ cái gì? Chúng ta cứ từ từ tìm, chắc
chắn có thể tìm được!"
Không tìm được thì không thành thân nữa, có gì ghê gớm chứ?
Cũng không thể vội vàng lung tung gả đi.
Cố Thư Dung không khỏi cười rộ lên. Thật sự nàng ấy rất thích
Bảo Âm, đứa nhỏ này thật sự quá trong sáng.
"Chỉ sợ làm phiền hai đứa thôi." Nàng ấy nhẹ giọng nói.
Trần Bảo Âm không tán đồng nói: "Người một nhà cả mà,
đừng coi bọn muội là người ngoài. Sao có thể coi tỷ là phiền toái
được? Cố tỷ tỷ không được nói như vậy nữa!"
Cố Thư Dung nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Được." Lo lắng nàng
ấy che giấu trong lòng bỗng nhiên được xua đi, lập tức nhẹ nhõm
hẳn.
Trăm sông đổ về một biển.
Mặc dù nàng ấy không hỏi thẳng, nhưng nàng ấy vẫn nhận
được đáp án mình muốn. Bảo Âm sẽ không ghét bỏ nàng ấy, ít
nhất trong vòng hai ba năm sau sẽ không.
Cô nương này thật tốt mà, Cố Thư Dung nghĩ thầm, tâm trạng
không vui hoàn toàn tan biến, trong mắt cũng có ý cười.
Trời không cướp đường sống của ai bao giờ. Những chuyện
khác, hai ba năm sau sẽ có kết quả.
Thu đi đông đến.
Đêm giao thừa năm nay có tuyết rơi.
Trong tiểu viện Trần gia vang từng trận cười vui vẻ. Trần Nhị
Lang vươn tay bế cao Ngân Lai lên, chơi trò bế tung cao trẻ con,
hai mắt sáng rực, lớn tiếng nói: "Cha sẽ kiếm cho con một căn
nhà lấp mái bằng gạch ngói xanh! Cho dù con không biết đọc,
con vẫn có thể có chỗ lấy thê tử!"
Bận rộn cả năm, cả nhà đều có thu hoạch tương đối ổn, thậm
chí sau khi Trần Nhị Lang đếm tiền kiểm kê, đợi đến đầu xuân
sang năm để đợi tuyết tan, hắn có thể xây căn nhà lớp gạch ngói
xanh mà hắn hằng mong ước!
Tôn Ngũ Nương ngồi bên cạnh, vung nắm đấm đấm hắn: "Cút
cút! Ngươi mới không biết đọc í!"
Dù Ngân Lai ngốc hơn ca ca hắn một chút, hướng nội hơn ca
ca hắn một chút, nhưng đầu óc hắn không tệ, nếu dạy hắn học
thuộc lòng hay viết chữ, hắn đều có thể làm tốt.
Trần Nhị Lang cười khà khà không ngừng.
Tôn Ngũ Nương ghét bỏ liếc hắn một cái, quay đầu hỏi Cố
Đình Viễn: "Cố huynh đệ, ngươi nói thật cho ta nghe, hai đứa nhỏ
này có thiên phú đọc sách không? Chỉ một xíu thôi cũng được."
Cái gì mà một chút xíu? Sẽ không có người làm cha nương nào
không hy vọng con cái thành tài. Cố Đình Viễn cười cười, gật đầu
nói: "Có."
Hai đứa nhỏ này dù so với hắn khi bé vẫn còn kém xa. Nhưng
ít ra có học hành cũng có tương lai hơn không học hành.
"Chăm chỉ đọc sách, sẽ có tương lai." Hắn nói.
Tôn Ngũ Nương nghe xong, mặt mũi lập tức trở nên hớn hở:
"Ôi! Cám ơn Cố huynh đệ!" Vội vàng bốc hạt dưa, đưa cho hắn:
"Ăn đi Cố huynh đệ, ngươi ăn hạt dưa đi!"
Đồ ăn trong nhà cũng không dư dả gì, nhưng hạt dưa thì rất
nhiều, chất đống từng bao một nên bọn họ cứ ăn thỏa thích!
Cố Đình Viễn nhận lấy: "Đa tạ Nhị tẩu."
Đêm giao thừa hôm nay, Đỗ Kim Hoa gọi hắn và Cố Thư Dung
tới cùng nhà bọn họ đón năm mới.
Hai người không có cha mẹ, nhà chỉ có hai tỷ đệ sẽ rất quạnh
quẽ. Bà nghĩ đã quen biết hơn một năm, hai người đều là người
tốt, còn sắp trở thành thông gia nên Đỗ Kim Hoa liền bảo bọn trẻ
gọi bọn họ tới, cùng nhau đón năm mới.
Cố Đình Viễn cực kỳ vui vẻ, lập tức mang thịt, đồ ăn, đồ ăn vặt
tới cùng tỷ tỷ đón năm mới với nhà bọn họ