Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 340

Tôn Ngũ Nương đưa cho hắn một nắm hạt dưa, hắn ngồi xổm
trên đôn gỗ nhỏ, bóc từng hạt từng hạt tích góp trong một lòng
bàn tay, sau đó một nửa cho Cố Thư Dung, một nửa cho Trần Bảo
Âm.
Mọi người nói chuyện, ăn hạt dưa, đậu phộng, còn có bánh
ngọt Cố Đình Viễn mang tới, ồn ào náo nhiệt mãi đến tận nửa
đêm.
Bọn trẻ đã sớm không thức nổi nên đã ngủ thiếp đi. Một đứa
được Trần Nhị Lang ôm trong lòng, một đứa được Tôn Ngũ
Nương ôm trong lòng. Lan Lan còn đang cố gắng mở to mắt thì bị
Tiền Bích Hà ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Sau thời khắc giao thừa, Cố Đình Viễn và Cố Thư Dung phải về
vì ở Trần gia không có phòng cho bọn họ ngủ.
Trần Bảo Âm tiễn bọn họ ra cửa.
Tuyết đã rơi rất dày, bị gió thổi cuốn thành xoáy tròn, trên đất
phủ đầy ánh bạc của tuyết, cực kỳ sáng sủa.
Cố Thư Dung đi đằng trước, Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn
chậm rãi theo sau.
Trên nền tuyết in hằn hai cái bóng dài, một cái bóng thô thô,
một cái bóng tròn trịa.
Mùa đông phải mặc dày nên dáng người gầy gò của Cố Đình
Viễn trở nên tráng kiện. Mà Trần Bảo Âm thì lại càng tròn vo.
Một năm nay nàng ăn uống có chút buông thả. Cơ địa của
nàng vốn rất dễ béo, một năm nay trong nhà sống rất tốt, Cố
Đình Viễn lại thường xuyên đút no nàng nên cân nặng cứ tăng vù
vù.
Tuyết trắng rơi trên khuôn mặt tròn trịa của nàng, tương phản
với đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lóe sáng như kim cương, lại
giống như là nguồn sáng vĩnh viễn không tắt.
Cố Đình Viễn cuối cùng cũng dừng bước, xoay người nhìn
nàng nói: "Nàng đá ta một cái đi."
Hắn nhẹ nhàng nói, giống như đang khẩn cầu, lại như là trêu
chọc nàng.
Trần Bảo Âm mím môi, hừ một tiếng, tay vươn ra từ trong ống
tay áo, nhanh chóng cầm ngón tay hơi lạnh của hắn, không đợi
hắn kịp phản ứng đã buông ra.
Nàng xoay người chạy thật nhanh: "Chúc mừng năm mới!"
Giọng nói lanh lảnh vang lên trên mặt tuyết.
Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng, nhẹ nắm lấy ngón tay nàng
vừa nắm, vẫn còn hơi ấm, thản nhiên nở nụ cười: "Năm mới vui
vẻ."
Qua Tết năm nay thì lễ thành thân cũng sắp tới. Rất nhanh
thôi, hắn có thể kết duyên phu thê cùng nàng.
Đêm tuyết đẹp, yên tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Cố Đình
Viễn hít sâu một hơi, không khí trong lành tràn vào buồng phổi,
còn có mùi hoa mai nhàn nhạt.
Không phải mùi của hoa mai, là mùi của mỹ nhân trong lòng
hắn. Khuôn mặt nở nụ cười, hắn giơ tay lên vỗ vỗ khuôn mặt lạnh
như băng rồi bước nhanh về phía trước.
Chỉ chớp mắt, mặt băng tan chảy, mùa xuân đã đến.
Mùng sáu tháng hai cuối cùng cũng tới.
Trời còn chưa sáng, Trần Bảo Âm đã bị kéo ra khỏi ổ chăn để
rửa mặt, trang điểm.
Tứ thẩm đảm nhiệm chức vụ Toàn Phúc phu nhân, đứng sau
lưng nàng chải tóc cho nàng.
Trong miệng bà nhẩm đi nhẩm lại lời cát tường:
Một chải tới đuôi
Hai chải răng long đầu bạc
Ba chải con cháu đầy nhà...
Hai tẩu tẩu thì kiểm tra hỷ phục, thắt lưng, giày thêu, đồ trang
sức trong phòng.
Đỗ Kim Hoa thì mất đi sự lưu loát ngày trước, hiếm khi giống
như đang hỗn loạn, dường như không biết làm gì tiếp theo, sờ sờ
chỗ này, sờ sờ chỗ nọ, thỉnh thoảng đi tới bên cạnh Trần Bảo Âm
xoa xoa tóc của nàng.
Bà muốn chải đầu cho khuê nữ, nhưng năm nay mệnh bà
không tốt, đành phải nén buồn bỏ đi việc yêu thích, nhường vị trí
đó cho người khác.
"Hôm nay con phải nhịn đói cả một ngày, không được uống
nước, cũng không được ăn cơm, con phải chịu khổ một chút." Đỗ
Kim Hoa xoay tới xoay lui, miệng lẩm bẩm: "Ăn uống gì nữa chứ,
nếu con không ngồi yên thì sẽ không tốt, không tốt chút nào."
Trần Bảo Âm nghe xong thì muốn quay đầu lại nhìn nương.
Nhưng tóc của nàng được Tứ thẩm nâng trong tay, cố định
đầu lại khiến nàng không thể động đậy, chỉ có thể liếc mắt nhìn
qua. Vừa nhìn nàng thấy sắc mặt Đỗ Kim Hoa xám xịt, thoạt nhìn
trông già đi vài tuổi, nếp nhăn trước mắt rất sâu, giống như cả
đêm qua bà không ngủ.
Trong lòng nàng hơi chua xót, Trần Bảo Âm nói: "Con nhớ kỹ
rồi, nương."
Lời này Đỗ Kim Hoa đã nói nhiều lần, mấy ngày trước đã bắt
đầu nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment