Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 341

Nhưng Trần Bảo Âm không cảm thấy phiền, bởi vì nàng phải
thành thân, sau này thời gian còn có thể nghe bà nhắc nhở sẽ ít
đi rất nhiều.
Đỗ Kim Hoa lại làm như không nghe thấy, vẫn đang nói liên
tục không ngừng nghỉ: "Sau khi vào hỷ phòng, khăn voan không
được tự nâng lên, phải chờ tân lang tới nâng khăn."
Cổ họng Trần Bảo Âm nghẹn lại, nàng muốn gật đầu nhưng
đầu nàng căn bản không nhúc nhích được, nàng nói: "Dạ."
Tiền Bích Hà nhận ra điều gì đó thì đuổi Đỗ Kim Hoa đi:
"Nương, thức ăn của khách đã chuẩn bị xong chưa? Hay người đi
xem một chút đi."
Hôm nay Bảo Nha Nhi thành thân, trong nhà nhiều chuyện
phải làm nên hàng xóm đến hỗ trợ cũng nhiều, cũng nên mời
người ta một bữa cơm. Mà cơm này cũng không nhất thiết phải
do bà bà và tức phụ các nàng làm vì cũng không có thời gian, tất
cả đều nhờ đại nương cùng các tẩu tẩu của Bảo Nha Nhi tới giúp.
"Kêu ta làm gì, con không đi sao?" Đỗ Kim Hoa hỏi ngược lại.
Bà không muốn đi. Nhưng vòng vo không đầu không đuôi hai
lượt, trong miệng bà cằn nhằn nhưng chân vẫn bước ra ngoài.
Chỉ là lúc ra cửa bà lén cúi đầu lau khóe mắt.
Trần Bảo Âm không phát hiện ra, nàng đang bị hai tẩu tẩu vây
quanh mặc hỷ phục.
Trời dần dần sáng, âm thanh náo nhiệt dần dần nhộn nhịp, tất
cả mọi người đang bận rộn làm gì đó mà Trần Bảo Âm không
hiểu, nàng chỉ cần đoan đoan chính chính ngồi ở trong phòng,
không nhúc nhích, chờ tân lang rước kiệu đến đón.
Nếu là ngày trước, Trần Bảo Âm bị ép ngồi như vậy sẽ rất
không vui. Nhưng hôm nay, trong đầu nàng giống như bị úng
nước phồng lên, suy nghĩ trì độn hơn, động tác chậm chạp hẳn
đi, chỉ thấy người vào người ra, chỉ nghe tiếng nói chuyện to nhỏ,
vang đến tai nàng đang cúi đầu ngồi yên.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài ầm ầm náo nhiệt hẳn lên,
có người hô: "Tân lang tới!"
"Tân lang đến rồi!"
Tiếng pháo ầm ầm vang lên, tựa như tiếng sấm nổ trên mặt
đất, khiến Trần Bảo Âm bắt buộc phải tỉnh táo lại. Nàng bỗng
nhiên hoảng hốt, tựa như vừa mới ý thực lại rằng nàng sắp thành
thân rồi!
Nhưng không có ai ở bên cạnh trấn an nàng, tất cả đều đã
chạy ra ngoài tiếp đón khách khứa, bận rộn chuẩn bị nghi thức
đón tân nương.
Tiếng chiêng trống vui sướng hân hoan, trẻ con chạy qua dưới
cửa sổ, không khí cực kỳ náo nhiệt, từng âm thanh vang lên đều
đang nhắc nhở Trần Bảo Âm, nàng chuẩn bị thành thân, ngay
hôm nay.
Cố Đình Viễn mang theo đội ngũ đón tân nương đến trước sân
rào.
Lúc vào cửa, dựa theo quy củ hành lễ, hắn sẽ bị "làm khó dễ"
một chút. Thế nhưng, tài văn chương của hắn quá xuất chúng,
toàn bộ người thôn Trần gia cộng lại cũng không làm khó được
hắn.
Trong phòng, Trần Bảo Âm mơ hồ nghe được giọng nói ôn
nhuận của hắn: "Vãn bối nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
"Cả đời ta, không dám phụ bạc nàng."
Lời này rất dễ nghe nên rất nhiều người hưởng ứng ủng hộ
hắn. Trần Nhị Lang lại ra đề kiểm tra thể trạng của hắn. Cố Đình
Viễn hơi chật vật một chút mới qua cửa.
Trần Đại Lang vào nhà, trầm mặc cõng muội muội ra đưa lên
kiệu hoa.
Hắn ta là người cao nhất trong nhà và là người có xương sống
rộng nhất. Trần Bảo Âm ghé vào trên lưng hắn ta, tuy rằng nàng
không quá thân thiết với đại ca, nhưng giờ phút này không hiểu
sao nàng lại có chút không nỡ.
Đỗ Kim Hoa đã sớm khóc đến mức đứng không vững, được
Tiền Bích Hà đỡ, kìm lòng không được gọi khẽ "Bảo Nha Nhi"
"Bảo Nha Nhi".
Tiền Bích Hà một tay đỡ nương, một tay chấm khóe mắt, cũng
rất luyến tiếc khi thấy phu muội xuất giá.
Chỉ có Tôn Ngũ Nương thì không lộ ra chút đau buồn nào, chỉ
lộ ra một chút thương cảm. Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt đuôi lông
mày của nàng ấy lộ ra chút vui mừng, Sao không vui được chứ?
Phu muội của nàng ấy xuất giá, gả cho người tốt, về sau sẽ sống
những ngày tháng tốt lành, tựa như nàng ấy và Trần Nhị Lang
vậy, bọn họ sẽ sống rất tốt đẹp, nàng ấy thấy mừng thay cho phu
muội!

Bình Luận (0)
Comment