"Có phải chàng sẽ làm ta thất vọng không?" Nàng nhịn không
được có chút tức giận, giương mắt nhìn hắn nói: "Tại sao ta phải
gả cho chàng?"
Lời này nàng nói chính là cố tình gây sự, Trần Bảo Âm biết,
nếu như nàng không thành thân, nhiều nhất nàng chỉ có thể sống
thêm hai năm tự do tự tại, sau đó sẽ bơi trong tiếng than thở của
Đỗ Kim Hoa, bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ qua ngày.
Ai bảo họ là phu thê chứ? Tâm trạng nàng không được tốt,
đương nhiên là muốn tìm hắn giải quyết.
Cố Đình Viễn nhìn ánh mắt quật cường lại tức giận của nàng,
trong lòng chỉ muốn cười. Nghe thật đáng thương, phải không?
Nhưng con người nàng, đi tới chỗ nào cũng sẽ không muốn chịu
thiệt. Nếu nàng sống không tốt, vậy hắn đừng nghĩ đến chuyện
có ngày nào sống tốt.
Chỉ là hắn vẫn rất vui vẻ, nàng đã mở rộng trái tim ra nói
chuyện với hắn rồi. Hắn tới gần, vươn tay ôm lấy nàng, kiên định
nói thật lâu: "Chúng ta đón nương về đây, được không? Có nương
ở bên cạnh, ta nhất định không dám đối xử không tốt với nàng."
"Hả?" Trần Bảo Âm mở to hai mắt, hơi dại ra một chút. Ngay
cả khi hắn đang ôm nàng, nàng cũng quên luôn giãy giụa.
Nàng tựa đầu lên vai hắn, đầu óc nhất thời có chút trì trệ,
không thể tin được điều chính mình vừa nghe được: "Chàng vừa
mới nói cái gì cơ?"
Cố Đình Viễn cúi đầu, muốn hôn nhẹ tóc nàng, nhưng lại nhìn
thấy từng món trang sức nặng nề xinh đẹp, vì thế giơ tay kia lên,
nhẹ nhàng tháo trâm cài cho nàng.
"Chúng ta đón nương tới đây." Hắn còn nói thêm: "Để nương
ở cùng chúng ta."
Trần Bảo Âm dường như là lập tức lắc đầu: "Không cần đâu!"
"Vì sao?" Cố Đình Viễn kinh ngạc nhìn nàng, có chút bất ngờ
khi chính hắn lại đoán sai tâm ý của nàng.
Môi Trần Bảo Âm mấp máy, gương mặt dần dần đỏ lên, rất
nhanh phát hiện mình còn ở trong ngực hắn nên đẩy mạnh hắn
ra: "Cũng không cần làm thế này!"
Đỗ Kim Hoa rất yêu nàng, nàng cũng yêu Đỗ Kim Hoa,
nhưng...
Rất không muốn thừa nhận, nhưng sự tình chính là như thế,
nàng trưởng thành rồi, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi một năm rưỡi,
nhưng Đỗ Kim Hoa cho nàng quá nhiều tình thương, hiện tại
nàng đã không cần nữa.
Nàng không muốn không có việc gì thì dính lấy Đỗ Kim Hoa,
thậm chí muốn chui vào ổ chăn của bà, ngủ cùng bà.
Nàng hiện tại cảm thấy khi Đỗ Kim Hoa kêu nàng rời giường sẽ
lải nhải rất phiền phức, khi Đỗ Kim Hoa cằn nhằn nàng kén ăn
nàng sẽ cảm thấy nàng không thích ăn thì làm sao đâu chứ, khi
Đỗ Kim Hoa chê nàng không chịu khó dọn dẹp nhà cửa, ngay cả
phòng của mình cũng không dọn dẹp thì nàng sẽ xấu hổ không
thôi, sẽ...
"Tóm lại, chàng cho phép ta cách một khoảng thời gian sẽ trở
về nhà nương một chuyến là được!" Nàng đỏ mặt nói.
Tuy rằng không muốn ở cùng Đỗ Kim Hoa, nhưng nàng vẫn
muốn gặp Đỗ Kim Hoa, cách một khoảng thời gian sẽ trở về thăm
bà, chôn mặt vào trong lòng bà ngửi mùi hương thuộc riêng về
bà.
Cố Đình Viễn vẫn không đoán ra nguyên nhân nàng sợ, nhưng
hắn sẽ nghe lời nàng: "Đều theo theo nàng."
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa truyền đến, giọng Cố Thư Dung
vang lên ngoài cửa: "Hai đứa cơm không?"
Cố Đình Viễn nhìn Trần Bảo Âm một cái, Trần Bảo Âm đẩy hắn,
nhẹ giọng nói: "Ăn thôi."
Cố Đình Viễn lập tức đứng dậy đi mở cửa.
"Tỷ tỷ." Hắn nói.
Cố Thư Dung cười, bưng rượu và thức ăn vào, nhìn thoáng
qua bên trong, cười nói: "Tóc Bảo Âm còn chưa tháo sao?"
Vừa nãy đang vội vàng nói chuyện nên Trần Bảo Âm đã quên
việc này, sờ sờ trên đầu, mới phát hiện Cố Đình Viễn tháo ra một
phần cho nàng, có chút ngượng ngùng, đứng lên nói: "Tháo ra
thôi."
"Đừng nhúc nhích, tỷ tháo cho muội." Cố Thư Dung đặt rượu
và thức ăn lên bàn, muốn đi qua tháo giúp nàng.
Nhưng lại bị Cố Đình Viễn ngăn lại: "Tỷ tỷ, tỷ bận cả ngày rồi,
mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Cố Thư Dung dừng bước một chút, ngẩng đầu nhìn đệ đệ,
nàng ấy nhìn thoáng qua là hiểu rõ.