Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 346

Là người nuôi dưỡng hắn lớn lên, Cố Thư Dung rất hiểu hắn,
trong một câu này còn có ẩn ý khác nữa.
Một là: "Tỷ đừng đụng vào, để đệ tháo cho nàng ấy."
Hai là: "Tỷ tỷ, đệ muốn ăn cơm riêng với Bảo Âm."
Có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là chiều theo ý hắn rồi!
Đệ đệ cuối cùng mới cưới được người trong lòng, Cố Thư Dung
là người vui mừng hơn ai hết, cười nói: "Tỷ mới không ăn cùng
các ngươi, trong phòng tỷ có cơm rồi, các ngươi từ từ ăn đi, tỷ đi
đây."
Trần Bảo Âm gọi một tiếng: "Cố tỷ tỷ!"
"Muội ăn nhiều một chút, đói bụng cả ngày rồi." Cố Thư Dung
trừng mắt nhìn nàng, sau đó mỉm cười đi ra ngoài.
Cố Đình Viễn đứng phía sau nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn nhiều
một chút né."
Chờ Cố Thư Dung đi ra ngoài, hắn đóng cửa lại.
Trần Bảo Âm nghe thấy tiếng chốt cửa thì lồng ngực bắt đầu
căng thẳng, trở nên khẩn trương. Nàng cố gắng kìm nén không
biểu hiện ra ngoài, đứng dậy đi về phía bàn trang điểm.
"Để ta giúp nàng." Cố Đình Viễn đi tới nói.
Trần Bảo Âm vừa ngồi xuống, ngón tay dưới ống tay áo cuộn
tròn, nói: "Không cần đâu."
Đuôi của con sói đuôi lớn sắp lộ ra hết rồi, nàng biết.
"Để ta đi." Chỉ nghe Cố Đình Viễn nói vậy, hắn đứng ở phía
sau nàng, cúi người nhìn nàng trong tấm gương đồng. Ánh mắt
hắn chứa đầy ý cười, ngón tay thon gầy có lực tháo xuống trâm
cài trên tóc nàng.
Trong gương đồng, thiếu nữ mặc hỷ phục đỏ thẫm hai má ửng
đỏ, ánh mắt sáng ngời, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vừa thẹn vừa
vui, cực kỳ kiều diễm.
Nàng rất vui vẻ, Trần Bảo Âm nhìn bóng người trong gương,
có chút kinh ngạc lại không ngoài ý muốn của nàng. Cố Đình Viễn
là người nàng chọn, nàng đã sớm có hảo cảm với hắn, bây giờ gả
cho hắn, trong lòng nàng tất nhiên là vui mừng.
Ăn cơm xong thì đêm đã khuya.
Hai người vừa mới uống rượu, có nói rất nhiều thứ, đều là đề
tài rất an toàn, nhưng cơm no rượu say, hai người bốn mắt nhìn
nhau, tình cảm khác thường dần dần nảy sinh, không khí đều trở
nên nóng rực lên.
"Nàng nghỉ ngơi đi." Hắn nhẹ giọng nói.
Trần Bảo Âm không lên tiếng, được hắn đỡ đi đến bên giường.
Màn trướng buông xuống, Trần Bảo Âm bỗng nhiên khẩn
trương: "Ta, chúng ta lại nói chuyện về quái vật thỏ nhé?"
Động tác của nam nhân khựng lại một chút, rất nhanh nói:
"Được, chúng ta nói chuyện một chút về quái vật thỏ ăn sống thư
sinh như thế nào nhé."
Phứt! Trần Bảo Âm hối hận đến mức chỉ muốn cắn đứt đầu
lưỡi của mình.
Mặt trời lên cao Trần Bảo Âm cuối cùng mới ngủ đủ, lười biếng
lăn lộn trong chăn.
Kỳ vậy, sao hôm nay nương không cằn nhằn nàng nữa? Lăn
qua lăn lại mấy lần, ý thức cuối cùng mới quay về đại não, nàng
nhớ rồi, hôm qua nàng đã thành thân!
Đỗ Kim Hoa không có cách đến đánh thức nàng, từ nay về sau
cũng sẽ không có ai bắt nàng rời giường nữa. Nửa là phiền muộn,
nửa là vui vẻ, Trần Bảo Âm lại lăn vài lần nữa mới cuối cùng lưu
luyến rời giường.
Ngoài cửa, có tiếng nói chuyện thì thầm, là Cố Thư Dung đang
hỏi: "Bảo Âm còn đang ngủ sao? Sao không đánh thức muội ấy
dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp?"
Cố Đình Viễn nói: "Để nàng ấy ngủ đi, tỉnh ngủ rồi ăn cũng
như nhau cả thôi."
"Đệ thật là!" Cố Thư Dung oán giận nói: "Bảo Âm còn nhỏ, sau
này đệ phải chú ý một chút!"
Cố Đình Viễn không giải thích, tối hôm qua hắn cũng lăn qua
lăn lại một lúc mới ngủ được, sáng nay cũng đã nói với tỷ tỷ
chuyện Bảo Âm thích ngủ nướng, vì vậy hắn nói: "Nàng không
còn nhỏ nữa, đều mười sáu tuổi cả rồi."
"Đệ!" Cố Thư Dung tức giận, hung hăng đánh hắn hai lần trên
cánh tay: "Cưới muội ấy về nhà rồi là đệ không quý trọng nữa có
đúng không? Cố Đình Viễn, ngày trước tỷ tỷ dạy dỗ để như vậy
sao?"
Trần Bảo Âm ở trong phòng nghe, nghe thấy Cố Thư Dung nói
"Đệ chú ý chút đi", mặt đỏ lên, đứng sau cửa, nhất thời không
nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment