Phối với hai món rau, ngon miệng đỡ ngấy, là tốt nhất. Cố Thư
Dung đứng dậy, dọn bát đũa vào trong mâm, nói: "Hai đứa nói
chuyện đi, tỷ tỷ đi rửa chén."
Nên ăn rau gì đây? Nàng ấy nhớ lại nguyên liệu nấu ăn trong
phòng bếp, trong đầu hiện lên từng tờ thực đơn. Nàng ấy nhất
định phải khiến Bảo Âm ăn thật ngon, thật vui vẻ. Như vậy Bảo
Âm mới không thấy nàng ấy phiền phức, nói không chừng về sau
còn tiếc nuối không muốn để nàng ấy đi lập gia đình nữa?
Môi Trần Bảo Âm giật giật, giữa"Để ta rửa cho" và ngồi yên,
hơi do dự.
Nàng là một người lười biếng, ở nhà vẫn thường bị Đỗ Kim
Hoa mắng. Ở nhà không làm việc nhà thì thôi, bây giờ đã gả cho
người rồi...
Lâu lâu không làm việc nhà thì còn được, chỉ không cần
thường xuyên làm là được, nàng cân nhắc trong lòng, hay là, thử
rửa bát một lần?
"Nàng tới đây." Chợt nghe Cố Đình Viễn nói, hắn đứng lên,
đưa tay về phía nàng: "Ta dẫn nàng đi xem sổ sách của chúng
ta."
Trần Bảo Âm ngẩn ra. Xem sổ sách?
"Đến đây nào." Hắn duỗi tay ra, nói.
Trần Bảo Âm nắm nắm làn váy, sau đó đứng dậy, đầu ngón tay
đặt lên lòng bàn tay của hắn, được lòng bàn tay ấm áp của hắn
bao lấy, dắt đến bàn học.
"Ta vừa mới gả vào cửa, đã giữ sổ sách trong nhà rồi sao?"
Nàng hỏi: "Sổ sách trong nhà không phải là do tỷ tỷ quản lý sao?"
Hắn là người đọc sách, tất nhiên không có tinh lực quản lý
chuyện sổ sách. Nhưng để nàng xem sổ sách, Cố tỷ tỷ có biết hay
không? Tỷ ấy liệu có thấy bị mạo phạm hay không?
"Đúng là do tỷ tỷ quản lý sổ sách." Cố Đình Viễn nói: "Nhưng
nàng cũng nên xem qua tài sản trong nhà."
Nghĩa là họ xem nàng như người một nhà, không phòng bị
nàng, Trần Bảo Âm nghĩ thầm.
"Được." Nàng gật gật đầu.
Cố Đình Viễn ngồi bên bàn học, bởi vì chỉ có một cái ghế dựa,
hắn bèn nắm thắt lưng của nàng, đè xuống đùi mình.
Trần Bảo Âm đỏ mặt, đẩy vai hắn: "Chàng làm cái gì vậy?"
"Vậy nàng đứng nhé?" Cố Đình Viễn ngửa đầu nhìn nàng nói.
Trần Bảo Âm ác thanh ác khí nói: "Tất nhiên là chàng đứng!"
Vừa mới cưới nàng vào cửa thôi đấy, lúc trước thì ăn nói dễ nghe
lắm, sao mà bây giờ lại thành hắn ngồi còn nàng thì phải đứng
rồi? Không có cửa đâu!
Cố Đình Viễn cười cười, đứng dậy nói: "Được rồi."
Hắn thật sự đứng lên, đứng phía sau nàng, hai tay ôm vòng
lấy nàng.
Cầm sổ sách trong tay, vừa lật ra vừa nói: "Nhà chúng ta có
một căn trạch viện, một gian cửa hàng, sáu mươi mẫu ruộng tốt,
một trăm bảy mươi ba lượng bạc hai sáu đồng tiền..."
Trong đó không chỉ có từng mục, còn ghi cả nơi tiêu tiền. Ví dụ
như, ban đầu có hơn hai trăm lượng bạc, sính lễ tốn hơn sáu
mươi hai, hôn lễ lại tốn thêm rất nhiều và vân vân.
Trong lúc hắn nói chuyện, càng ngày càng lại gần, cuối cùng
cằm của hắn gần như là đặt trên đỉnh đầu của nàng: "Ta còn có
một quyển sổ sách riêng."
Cả người Trần Bảo Âm chấn động, đại não vốn choáng váng
mơ hồ lập tức tỉnh táo, quay đầu hỏi: "Sao chàng lại có sổ sách
riêng chứ?" Một nam nhân, lại dám giấu tiền riêng, thật kỳ cục!
Cố Đình Viễn nhân cơ hội hôn trán nàng, thấy nàng xấu hổ
buồn bực thì đúng lúc nói: "Là tiền ta bán tranh. Ta định mua một
căn viện ở kinh thành, sau này chúng ta sẽ ở đó." Sau đó lấy ra
một cuốn sổ sách khác, đưa cho nàng xem.
Trần Bảo Âm lật sổ sách, hỏi: "Chàng tự tin vậy sao, chàng có
chắc là mình sẽ đỗ tiến sĩ không?"
Không chỉ đỗ tiến sĩ thôi, còn phải là người nhậm chức ở kinh
thành, mới có thể ở lại căn viện đó.
Cố Đình Viễn không nói gì, chỉ vòng lấy nàng từ sau lưng.
Hắn có trí nhớ kiếp trước, biết mình sẽ đỗ. Nhưng nếu nói ra,
thì lại có vẻ cuồng vọng tự đại.
"Buông ra." Trần Bảo Âm cũng không muốn hắn trả lời, giãy
giụa muốn đứng lên: "Ta đi nói chuyện với tỷ tỷ, không quấy rầy
chàng đọc sách nữa."