Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 349

Qua lễ lại mặt ngày mai, hắn sẽ chuẩn bị đi kinh thành, tham
gia kỳ thi xuân.
Thời gian không còn nhiều, Trần Bảo Âm không muốn quấy
rầy hắn. Nàng nhìn ra được, hắn rất muốn thi đỗ. Nên có thể đọc
thêm bao nhiêu sách, thì cố gắng đọc thêm bấy nhiêu sách.
"Ta không đọc nổi." Cố Đình Viễn nhẹ giọng nói, ôm chặt cả
người cả ghế vào lòng.
Trần Bảo Âm muốn tránh, lại không thoát nổi, hơi thở ấm áp
của hắn phả lên đỉnh đầu, mang đến cảm giác tê dại.
"Không có tiền đồ!" Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, mắng.
Cố Đình Viễn cúi đầu, hôn đỉnh đầu của nàng: "Thật ra là do
nương tử quá động lòng người đấy."
Trần Bảo Âm vừa thẹn, vừa vui sướng, mím môi không nói gì.
Căn phòng được trang trí cho dịp mừng vui chìm vào im lặng,
trong không khí hình như có dòng nước ấm bắt đầu khởi động,
hai người lẳng lặng ôm nhau, không ai nói gì.
Dường như chỉ trong chớp mắt, lại cũng như đã qua một lúc
lâu, Trần Bảo Âm hơi động đậy, nói: "Ta cùng đọc sách với chàng
nhé."
Hắn đọc không vào, vậy nàng ở bên cùng hắn đọc, như vậy là
được rồi chứ gì?
Cố Đình Viễn cười một tiếng, từ từ buông nàng ra, nói: "Có
một thê tử như thế, phu quân còn cầu gì hơn?"
Miệng lưỡi trơn tru! Trần Bảo Âm thầm mắng, không phải một
người thành thật.
Hai người cùng ngồi trên một cái ghế dựa, một người ngồi một
bên, đưa lưng về phía nhau, mỗi người cầm một quyển sách, im
lặng đọc.
Một lúc lâu sau, Cố Đình Viễn đứng lên trước.
"Ta đi nấu cơm." Hắn buông sách xuống, nói với Trần Bảo Âm:
"Nàng muốn đọc sách thêm một lúc nữa, hay là muốn đi dạo
trong sân một chút?"
Trần Bảo Âm vốn không thích đọc sách, chẳng qua hôm nay bị
hắn lây nhiễm, mới đọc một lát. Nghe vậy thì đứng dậy, nói: "Ta
đi nhóm lửa cho chàng."
Trên mặt Cố Đình Viễn hiện lên ý cười: "Cái này gọi là gì nhỉ?
Gả cái gì theo cái gì ấy nhỉ?"
Dân gian có câu tục ngữ, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo
chó. Hắn nấu cơm, nàng nhóm lửa, việc này khiến hắn đắc ý lắm
đấy nhỉ!
Trần Bảo Âm cười lạnh, đưa tay nhéo cánh tay hắn một cái:
"Chàng lặp lại lần nữa xem?"
Cố Đình Viễn lập tức sửa miệng: "Cái này gọi là gì nhỉ? Cái gì
xướng cái gì tuỳ ấy nhỉ?"
Lại chiếm tiện nghi của nàng!
Trần Bảo Âm không thèm khách khí, lại nhéo chỗ vừa rồi, vặn
: "Ta vẫn chưa nghe thấy, làm phiền Cố cử nhân lặp lại lần nữa."
Cố Đình Viễn thấy nàng sắp tức giận, cuối cùng cũng xin tha:
"Đa tạ nương tử chăm sóc."
Không phải lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cũng
không phải phu xướng phụ tùy. Là nàng săn sóc hắn, nhóm lửa
cho hắn.
Nhưng vẫn không phải lời hay ho gì. Trần Bảo Âm hừ nhẹ một
tiếng, không so đo với hắn nữa, buông hắn ra, nhấc chân đi ra
ngoài.
Cố Đình Viễn làm cá chua ngọt cho nàng.
Cá được xử lý xong xuôi từ trước, Cố Thư Dung đã ngâm trong
bồn, chỉ chờ hắn đi nấu thôi.
Trần Bảo Âm ngồi trước bếp, thấy trong lòng bếp vẫn còn đốm
lửa, nàng bèn cầm mấy lá cây dễ cháy tới cời lửa, rồi từ từ nhét
củi gỗ vào, tăng hoả thế lên. Tuy rằng nàng không thích làm việc
nhà, nhưng nàng vẫn thường chen chúc trong phòng bếp xem Đỗ
Kim Hoa và các tẩu tử làm việc, ít nhiều gì cũng biết một chút.
Cố Đình Viễn vén tay áo len, đứng bên cạnh nồi, đổ dầu, cho
cá vào, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy."Xèo
xèo", mùi cá chiên thơm phức nhanh chóng bay ra.
Trần Bảo Âm ngửa đầu, nhìn nam nhân đứng bên cạnh nồi,
mơ hồ nhớ lại Tiết Nguyên Tiêu năm trước, Cố Đình Viễn đứng
trong biển đèn lồng dạy nàng cách viết thoại bản.
Hắn biết viết thoại bản, lại còn biết nấu ăn rất ngon.
Nàng rơi vào trong tay hắn, không oan.
Ngày kế.
Nương tử đi lại mặt.
Sáng sớm, Cố Đình Viễn lấy cái sọt của mình ra, bỏ gà sống,
thịt heo, trứng gà, đường vân vân vào trong, cùng Trần Bảo Âm
quay về thôn Trần gia.

Bình Luận (0)
Comment