"Lỡ không đậu thì sao?" Trần Bảo Âm đang đưa lưng về phía
hắn, nên không thấy được vẻ lạnh lùng thoáng qua của hắn: "Vậy
thì chẳng phải uổng công thuê nhà sao?"
Nàng cảm thấy hắn quá liều lĩnh, nên nói thẳng: "Bỏ ra bao
nhiêu bạc? Thuê bao lâu?"
Lời này nghe thì giống như đang trù ẻo hắn, lại cũng giống
như đang xem thường hắn. Nhưng Cố Đình Viễn lại không hề
thấy buồn bực, hắn thích nàng có gì nói đó như vậy: "Nương tử
chỉ để ý đến tiền bạc, không để ý tới ta."
"Xuỳ!" Trần Bảo Âm quay lại xì một tiếng: "Khai báo thành thật
đi!"
Cố Đình Viễn nhướng mày rồi nói: "Nàng đánh ta một trận thì
ta sẽ nói."
"..." Trần Bảo Âm.
Bị bệnh hả trời? Hay ngứa thịt? Khi không muốn bị người ta
đánh?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng rực của hắn, nàng
luôn cảm thấy hắn có ý đồ xấu xa nên chỉ lườm một cái, nói:
"Muốn nói thì nói!"
Rồi đi ra ngoài tìm Cố Thư Dung.
Cố Đình Viễn che giấu nụ cười, đóng cửa phòng, thay y phục
rồi cạo râu. Đã để cho Bảo Âm nhìn thấy bộ dáng đáng thương
của hắn rồi, bây giờ nên trở về bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái thôi.
Cơm trưa đã nấu xong, Cố Thư Dung hỏi: "Bảo Âm nói đệ thuê
nhà ở kinh thành, đệ đang tính làm gì?"
Tỷ tỷ đã hỏi, tất nhiên Cố Đình Viễn không thể nói bậy, đành
trả lời: "Đệ có tính toán riêng."
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Trần Bảo Âm trừng hắn.
Nhưng Cố Thư Dung lại nói: "Vậy thì được."
Tỷ đệ bọn họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay,
nàng ấy biết trong lòng đệ đệ có tính toán riêng, nhưng không
phải cái gì cũng sẽ nói cho nàng ấy biết. Cũng chẳng sao cả, dù
sao lớn tới từng này rồi, hắn chưa bao giờ làm bậy.
Trần Bảo Âm há hốc, chỉ vậy thôi?
Cố Đình Viễn ngồi bên cạnh để ý nàng, gắp một đũa rau trộn
để vào chén của nàng, cười nói: "Muốn biết sao? Vậy đánh ta đi."
Giọng hắn rất nhỏ, nên Cố Thư Dung ngồi đối diện cũng không
hề nghe thấy.
Trần Bảo Âm vừa thẹn vừa giận, lại không phục, vành tai đỏ
bừng trừng hắn: "Chàng chờ đấy!"
Đến ban đêm, tắt đèn rồi hai người lại "đánh" một trận.
Cuối cùng Cố Đình Viễn cũng nói: "Ta đã có ý định sống ở kinh
thành từ lâu rồi. Trước đó dọn tới thôn Trần gia là vì muốn nhà ở
ven hồ được hưởng trước ánh trăng ."
Nếu hắn đã thi đậu thì phải có cách ở lại kinh. Nếu lỡ không
đậu thì cũng phải ở kinh thành phát triển, chờ thêm ba năm nữa.
Lần thuê nhà này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng chỉ là
thuê một toà nhà nhỏ có hai sân mà thôi, không khác mấy với
căn nhà hiện tại họ đang ở, chỉ thuê một năm.
Kiếp trước, ban đầu bọn họ cũng thuê nhà ở cho tới khi hoàng
thượng thưởng cho một tòa nhà. Nhưng cái nhà thuê khi đó,
hàng xóm bên trái thì không thân thiết, hàng xóm bên phải nhiều
chuyện còn hay lợi dụng chiếm lời, Trần Bảo Âm rất không thích,
nên lần này không thuê nó nữa mà đổi chỗ khác.
Trần Bảo Âm nghe hắn nói dọn tới thôn Trần gia là vì nàng,
trong lòng vô cùng ngọt nào.
"Ừm." Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mặt hắn rồi
nhắm mắt lại, gối lên tay hắn thiếp đi.
Một tháng sau mới có kết quả, Cố Đình Viễn sau khi trở về thì
đi loanh quanh trao đổi tâm đắc, chia sẻ kinh nghiệm với các bạn
học, sẵn tiện mời một vị tiên sinh tới thôn Trần gia dạy học.
Vị tiên sinh này hơn bốn mươi tuổi, thi nhiều lần nhưng đều
rớt, thành ra không còn ý chí nữa. Nghe nói thôn Trần gia bao ăn
bao ở, còn có lương tháng, cảnh vật cũng đẹp nên đồng ý.
Tổng cộng có mười hai học sinh, không tính Lan Lan, Kim Lai
và Ngân Lai.
Học thức của vị tiên sinh này đủ để dạy bọn nó, nhưng Trần
Bảo Âm càng muốn đem ba đứa nhỏ theo bên người để dạy dỗ
hơn. Đợi lớn chút nữa thì tìm cơ hội đưa tới học viện trong kinh
thành. Nếu Cố Đình Viễn một bước lên mây thì có khi Quốc Tử
Giám cũng vào được.