Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 359

Nhưng đó là chuyện rất xa, tạm thời không cần nghĩ tới. Trước
mắt, Trần Bảo Âm đang thuyết phục Đỗ Kim Hoa: "Cố Đình Viễn
giao bài tập cho bọn nó, con sẽ xem bọn nó học, không làm trễ
nãi chuyện của Cố Đình Viễn đâu."
Đỗ Kim Hoa không đồng ý: "Lang tiên sinh dạy rất tốt, vậy là
đủ rồi."
Con gái vừa gả đi đã dẫn theo ba đứa cháu trai cháu gái,
không sợ con rể khó chịu sao? Sao mà sống nổi? Thực sự là
không hiểu chuyện!
"Nương à, sao mà giống được." Trần Bảo Âm kéo tay bà vào
phòng, nói nhỏ: "Cố Đình Viễn nói với con rồi, cho dù lần này đậu
hay không đều sẽ ở lại kinh thành. Kinh thành làm sao giống như
thôn Trần gia của chúng ta?"
Kinh thành có thể để bọn nhỏ mở mang kiến thức đó!
Nếu Cố Đình Viễn đậu rồi, vậy thì càng không giống, bọn trẻ
học ở trong thôn nghèo khác biệt rất lớn so với bọn trẻ có cô phụ
làm quan, được học ở kinh thành đó!
"Sao ta lại không biết?" Đỗ Kim Hoa trừng nàng một cái: "Là
con không biết thì có! Con và Cố Đình Viễn vừa mới thành thân,
chẳng lẽ không muốn có con sao? Chờ con mang thai rồi, lấy đâu
ra sức lo cho cháu trai cháu gái? Con nghĩ quá đơn giản rồi!"
Con gái vì muốn tốt cho gia đình, bà biết chứ. Nhưng cuộc
sống đâu có đơn giản như nó nghĩ như vậy!
Trần Bảo Âm há miệng, định nói vốn dĩ nàng không nghĩ tới
chuyện sinh con. Trước đây muốn làm bà cô già, có đám cháu trai
cháu gái dưỡng lão. Mặc dù bây giờ gả cho Cố Đình Viễn, cũng
chưa nghĩ tới chuyện sinh con.
Những lời này không thể nói với Đỗ Kim Hoa.
"Dù sao thì ta cũng không đồng ý!" Đỗ Kim Hoa buông tay
nàng ra rồi đứng dậy đi mất.
Trần Bảo Âm vội vàng đuổi theo nói: "Nương, nghe con nói!"
Có cái gì mà nói? Đỗ Kim Hoa cảm thấy rằng những gì nữ nhi
nói quả thật là làm bừa. Bà tiếp tục bước đi: "Đừng nói nữa,
nương không đồng ý."
Căn bản không cần phải vậy.
Trong thôn mời tiên sinh dạy học rất tốt, Kim Lai, Ngân Lai
chẳng qua cũng chỉ là hai hài tử chẳng lẽ dạy không được sao?
Huống chi Lan Lan chỉ là một nữ nhi, sau này cũng không thi
khoa cử.
"Nương."
Ngay khi Trần Bảo Âm nắm lấy cánh tay bà, Đỗ Kim Hoa đột
nhiên dừng lại, xoay người lại mắng mỏ nghiêm khắc: "Đừng coi
thường Cố Đình Viễn! Chuyện này nó không thể đồng ý, là con ép
buộc nó phải không? Trần Bảo Nha, để nương nói cho con biết,
nếu không muốn sống cho tốt, nương không tha cho con đâu!"
Như thế này là thế nào? Trần Bảo Âm oan uổng nói: "Sao con
lại ép buộc chàng ấy? Là chàng ấy tình nguyện mà!"
Ngay từ đầu, chính Cố Đình Viễn đã nói nhận ba hải tử Trần
gia làm đệ tử. Nàng chỉ chọn chất nhi chất nữ của mình thôi, ép
buộc hắn cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn nói hắn nhận đồ đệ chỉ là nói
suông sao?
Không thể nào! Nếu đã thua nhận làm đệ tử phải luôn cho đi
theo bên cạnh. Hắn làm quan ở kinh thành thì đem đệ tử cùng
theo đến kinh thành. Hắn làm quan ở địa phương thì đem theo
đến địa phương,
"Con còn cãi à!" Đỗ Kim Hoa kéo nàng ra phía sau, nghiêm
khắc nói: "Nuôi hài tử cho người khác, lại nuôi một lúc ba đứa, Cố
Đình Viễn ngu ngốc như vậy sao? Nó chỉ là tốt bụng chứ không
phải đồ ngốc! Con ép nó phải chăm sóc chất nhi nhà mình, cho
dù hiện tại nó đồng ý, nhưng trong lòng khẳng định rất bất mãn,
sau này con nhất định sẽ chịu thiệt!"
Trần Bảo Âm vặn ngón tay, cảm thấy không thoải mái. Gì vậy
chứ? Khi Cố Đình Viễn lúc trước nói chuyện không lẽ chỉ là nói
đùa, không coi là thật sao? Nàng lại rất coi trọng chuyện, là nàng
không hiểu chuyện sao?
"Như vậy không tốt sao?" Nàng không phục: "Chàng ấy không
có thúc bá huynh đệ, có thể nuôi dạy Ngân Lai, Kim Lai, sau này
làm quan cũng tốt, không làm quan cũng được, dù sao cũng sẽ
giúp đỡ chàng ấy rất nhiều không phải sao?"
Cố Đình Viễn đã là cử nhân, trừ khi cả đời không may mắn,
không bao giờ có thể vượt lên. Nếu không, sớm muộn gì hắn
cũng sẽ mở rộng được gia nghiệp. Ai sẽ phụ giúp hắn? Ai quản lý
những chuyện việc lặt vặt? Tất nhiên, họ hàng thân thích là đáng
tin cậy nhất!

Bình Luận (0)
Comment