Cố Đình Viễn nhanh tay lẹ mắt, kéo thê tử một cái, vội vàng
nói: "Cầm đi, chúng ta cầm đi." Vừa nói, hắn vừa nháy mắt ra
hiệu cho thê tử.
Nhạc mẫu đã nhất quyết muốn cho thì cứ nhận đi. Năm lượng
bạc không nhiều. Sau này, chỉ cần đưa tiền hàng tháng cho Lan
Lan, hoặc để dành cho cô bé, khi cô bé lớn lên kết hôn lại thêm
vào của hồi môn.
"Vậy được." Trần Bảo Âm nói, nhận lấy năm lượng bạc. Thấy
sắc mặt Đỗ Kim Hoa có chút khó chịu, bởi vì vừa rồi không đánh
được nàng, nàng nghiêng người nói: "Nào, đánh con đi, nhanh
lên, đừng để Cố Đình Viễn nhìn thấy, đừng để chàng ấy ngăn
nương lại."
Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Tránh ra." Hài tử phá phách chỉ
chọc giận người ta.
Lúc đi ra khỏi nhà, mắt Đỗ Kim Hoa đỏ lên, nắm tay nữ nhi
nói: "Con cẩn thận một chút, đừng cãi, đừng cãi... hiện tại Đình
Viễn đối xử rất tốt với con. Nhưng nương nói con nghe, lòng
người rất dễ thay đổi. Khi lên tới kinh thành, nếu con có điều gì
muốn nói, cứ nói với Lan Lan. Con bé tuy còn nhỏ nhưng lại là
người hiểu chuyện, có thể giúp con chia sẻ. Hoặc là con có thể
viết thư về nhà, Kim Lai biết đọc, trong thôn chúng ta người biết
chữ rất nhiều, đều có thể đọc, phụ mẫu, ca ca tẩu tẩu của con,
sẽ không để cho con bị người ta ức hiếp đâu!"
Nghe xong, đôi mắt của Trần Bảo Âm cũng đỏ lên. Nàng
không kìm được ôm lấy Đỗ Kim Hoa, nghẹn ngào nói: "Nương,
con rất hối hận." Nàng lại một lần nữa hối hận vì đã kết hôn.
Đỗ Kim Hoa đẩy nàng ra, mắng: "Nương không thể ngày ngày
làm đồ ngọt này nọ cho con đâu." Nói rồi bà quay đầu bỏ đi.
Trần Bảo Âm cứ nhìn theo bóng lưng của bà cho đến khi
không còn thấy nữa, sau đó nàng cúi đầu lau nước mắt rồi bước
vào sân.
Lan Lan đang chơi với Đậu Tương và Kim Quất trong sân. Khi
cô bé tới đay chỉ yêu cầu duy nhất một điều là được ôm theo Đậu
Tương, cô bé không nỡ để Đậu Tương ở lại.
Đậu Tương và Kim Quất cùng một lứa chó, tuy đã lớn nhưng
ngửi thấy mùi quen thuộc, chúng quấn lấy nhau lăn lộn, chơi đùa.
"Cô cô." Thấy Trần Bảo Âm trở về, trong lòng cô bé vui mừng
nhưng cũng có chút giữ ý tứ.
Trần Bảo Âm cười với cô bé nói: "Nãi nãi nói cháu, cái gì mà
tiểu nha hoàn, đừng coi là thật. Cháu là chất nữ đến ở với ta, ta
không cần đưa tiền công hàng tháng cho cháu. Còn nếu cháu là
tiểu nha hoàn, ta sẽ trả cho cháu tiền công hàng tháng hai trăm
văn tiền."
Lan Lan nở một nụ cười, lại hành lễ, nhéo cổ lấy giọng nói:
"Vâng, thưa phu nhân."
Cô cô chất nữ ruột thịt ăn chung nồi, cần gì phải câu nệ chứ?
Hơn nữa, lại rất quen thuộc với Cố Thư Dung, nên Lan Lan nhanh
chóng hòa nhập.
Chớp mắt đã đến ngày yết bảng.
Cố Đình Viễn cùng Trần Bảo Âm lên đường đi kinh thành chờ
yết bảng. Cố Thư Dung ở nhà, chuẩn bị tiền mừng, cùng Lan Lan
chờ đợi tin vui.
Ngày yết bảng, rất nhiều người đã tụ tập tại trường thi từ rất
sớm.
Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm không vội, ăn xong bữa sáng, họ
từ từ sửa soạn rồi mới cùng nhau ra ngoài.
Bảng vàng đã được dán lên, phía trước tấp nập người qua kẻ
lại. Có người vui mừng nhảy múa, có người thất vọng, có người
khóc lóc thảm thiết.
Nhìn những biểu cảm khác nhau của đám đông, Trần Bảo Âm
có chút lo lắng. Nàng nghiêng đầu nhìn, Cố Đình Viễn vẫn bình
tĩnh như trước, trong lòng căng thẳng nhưng không biểu lộ ra
bên ngoài.
Hai người chậm rãi đi tới gần đám người, không chen vào, chỉ
đứng yên ở bên ngoài, cùng ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía
trước.
Nhiều người nhìn bảng vàng từ vị trí cuối cùng trở lên trên,
nhưng Cố Đình Viễn rất tự tin, nhìn từ trên xuống. Rất nhanh,
hắn đã tìm thấy tên mình trên bảng.
Quá chói mắt, tên hắn đứng đầu tiên, chính là hội nguyên.
"Cố Định Viễn!" Trần Bảo Âm bên cạnh gọi hắn: "Kia, kia là
chàng sao?"